Chương 107
“Tại sao em lại nhìn tôi chằm chằm vậy?”
Tối hôm qua cô cũng nhìn anh như vậy, sau đó bắt đầu làm loạn, chẳng lẽ một lát nữa lại như vậy sao?
Thẩm Chi Hủ trở nên cảnh giác hơn
Kiều Nghệ từ từ lấy lại tinh thần, nhìn Người đẹp ốm yếu sau này sẽ trở thành trùm phản diện, cô nhăn cái mũi màu hồng nhạt lại, chủ động vùi đầu vào lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu, nghiêng đầu cọ cọ.
“Gào gào!!!” Tôi cho Người đẹp ốm yếu sờ, anh đừng có hủy diệt thế giới nha uhuhu.
Cô biết bản thân mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết tận thế mà mình từng đọc, hổ mẹ chính là đồng đội chiến đấu bên cạnh nữ chính, Kiều Nghệ đứng ngồi không yên. Cô muốn đi tìm hổ mẹ ngay, đáng tiếc cô không biết nữ chính đang ở đâu, chỉ có thể cố gắng nhớ lại nội dung cốt truyện.
Giống như...
Hình như sau khi nữ chính cứu hổ mẹ thì đi tới căn cứ gần đó.
Căn cứ gần đó…
Trong đầu của Kiều Nghệ vẫn luôn luẩn quẩn mấy chữ “Căn cứ gần đó”, trong lúc lơ đang chợt nhìn thấy sườn mặt của Người đẹp ốm yếu thì bỗng dưng ngơ ngẩn.
Căn cứ ở gần đó không phải là căn cứ Hoài Long sao?
Tiểu đội đã bỏ Người đẹp ốm yếu lại chính là căn cứ Hoài Long, ngày hôm qua bọn họ gặp phải nhóm người có dị năng cũng đến từ căn cứ Hoài long, nữ chính đưa hổ mẹ đi chắc chắn cũng tới căn cứ Hoài Long!
Kiều Nghệ lấy được tin tức quan trọng này thì lập tức kêu lớn với Người đẹp ốm yếu.
“Gào gào!!!” Người đẹp ốm yếu ơi, Người đẹp ốm yếu à, chúng ta đi tới căn cứ Hoài Long đi!
“Hửm? Sữa dê không hợp khẩu vị của em sao? Sao lại không uống?” Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng nhỏ vẫn chưa đụng tới bát sữa dê ở bên cạnh thì vô thức nhíu mày, nhìn xem ở trong không gian có thứ gì thích hợp cho hổ trắng nhỏ ăn trong thời kỳ thay răng không?
Kiều Nghệ dừng lại, lúc này bụng cô cũng kêu rồn rột, không thể làm điều gì khác hơn là tạm gác lại chuyện đi tới căn cứ Hoài Long sang một bên, cúi đầu uống sữa dê.
Đợi đến lúc cô liếm sữa dễ xong, chuẩn bị nghiêm túc nói chuyện đi tới căn cứ Hoài Long với Người đẹp ốm yếu, thì Người đẹp ốm yếu lại cầm một một miếng ức gà mà thú cưng có thể ăn được đưa tới trước mặt cô.
Kiều Nghệ ngửi thấy mùi thơm, yết hầu lăn lộn, cúi đầu ngoạm miếng thịt ức gà vào trong miệng, từ từ nhai kỹ.
Đợi đến khi cô ăn xong, Người đẹp ốm yếu lại đưa một miếng thịt ức gà khác tới, cô cứ ăn hết Người đẹp ốm yếu lại đưa một miếng thịt khác tới.
Hết miếng thịt này tới miếng thịt khác, đến khi bụng của Kiều Nghệ no căng, cô mới lắc đầu ra hiệu với Người đẹp ốm yếu rằng mình không ăn nổi nữa.
Thẩm Chi Hủ đưa tay sờ bụng nhỏ của hổ trắng nhỏ, quả thực có hơi lồi lên, lúc này mới thu hồi thịt ức gà vào bên trong không gian, đổ một ít nước ấm vốn để sữa dê lúc nãy.
“Em uống nước đi.”
Kiều Nghệ cũng cảm thấy khô miệng, ngoan ngoãn uống nước.
Thẩm Chi Hủ cũng đang thu dọn đồ đạc trong khi cô uống nước, chuẩn bị một lát nữa sẽ đưa hổ trắng nhỏ tới thành phố Lang.
Kiều Nghệ nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đeo cung phản khúc, lập tức nâng cao tinh thần, ngửa đầu kêu gào một tiếng.
"Gào!!” Người đẹp ốm yếu, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?
Cô còn nhớ dị năng giả hệ kim tên là Lý Văn Bân nói bọn họ sẽ ở lại khu dân cư Lục Cốc ba ngày, còn nói nếu Người đẹp ốm yếu thay đổi chủ ý thì có thể đi đâu để tìm anh ta.
Kiều Nghệ không biết khu dân cư Lục Cốc ở đâu, nên không thể dấn Người đẹp ốm yếu đi tìm đám người Lý Văn Bân được. Cô và Người đẹp ốm yếu không thể giao tiếp được với nhau, càng không thể dễ để nói với Người đẹp ốm yếu rằng cô muốn tới căn cứ Hoài Long…
Nghĩ tới đây, Kiều Nghệ ỉu xìu, đôi tai nhỏ ở trên đầu cũng cụp xuống.