Chương 108
“Em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ phát hiện từ khi hổ trắng nhỏ bị rụng mất răng thì tâm trạng của cô rất thất thường, anh cũng sắp không thể đoán ra được cô đang nghĩ gì nữa rồi.
Kiều Nghệ ngước mắt nhìn Người đẹp ốm yếu, khẽ gật đầu, tỏ ý mình không sao.
Nhưng mà dáng vẻ hiện tại của cô lại trông không ổn chút nào, Thẩm Chi Hủ cũng không muốn đi tới trung tâm thành phố Lang, không bằng hôm nay bọn họ nghỉ ngơi một ngày, dành chút thời gian ở bên thỏ trắng nhỏ đang trong giai đoạn thay răng này đi.
Thẩm Chi Hủ quyết định như vậy, bỏ cung phản khúc xuống.
Kiều Nghệ thấy vậy, hai tai đang rũ xuống lập tức dựng lên.
“Gào!!!” Người đẹp ốm yếu sao anh lại bỏ cung xuống rồi?
“Hôm nay đừng ra khỏi cửa, chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi.” Thẩm Chi Hủ ngồi xuống, sờ sờ cái tai tròn nhỏ đang dựng lên của con hổ trắng nhỏ.
“Gào!!!” Không được đâu, chúng ta đi ra ngoài đi!
Không chừng chúng ta đi ra ngoài còn có thể gặp đám người có dị năng ngày hôm qua đó, như vậy thì cô có thể bày tỏ ý định đi tới căn cứ Hoài Long với Người đẹp ốm yếu!
Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ lại vui vẻ, chân mày cũng giãn ra.
“Em muốn ra ngoài sao?”
Kiều Nghệ vội vàng gật đầu.
Đúng đúng đúng, chúng ta ra ngoài đi.
“Nhưng mà hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một ngày.”
Kiều Nghệ sửng sốt, đôi mắt tròn xoe nhìn gương mặt tái nhợt của Người đẹp ốm yếu.
Ồ, mấy ngày hôm nay biểu hiện của Người đẹp ốm yếu quá bình thường, khiến cô sắp quên mất chuyện Người đẹp ốm yếu là một con ma bệnh.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, ý muốn mãnh liệt đi ra ngoài của cô cũng giảm đi nhiều. Cô ngồi xổm ở bên chân Người đẹp ốm yếu, khẽ kêu tiếng bà nội nho nhỏ.
“Grừ!” Vậy cũng tốt, hôm nay chúng ta không ra khỏi nhà nữa, Người đẹp ốm yếu anh nghỉ ngơi một ngày đi.
Dù sao cô cũng đã biết hổ mẹ chính là bạn đồng hành chiến đấu bên cạnh nữ chính, hổ mẹ ở bên cạnh nữ chính sẽ không gặp nguy hiểm, tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã được gỡ bỏ, hổ trắng nhỏ cũng thả lỏng hơn nhiều.
Thẩm Chi Hủ nghe được tiếng của hổ trắng nhỏ, nhớ tới cây gậy trêu mèo ở tiệm thú cưng ngày hôm đó, anh vừa nghĩ như vậy bèn lấy nó ra khỏi không gian, cố ý trêu đùa mấy cái ở trước mặt hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ: “…”
Người đẹp ốm yếu có độc không?
Mặc dù theo khoa học hổ cũng là mèo, nhưng cô không phải mèo, trước đó cô là người đã trưởng thành, làm sao có thể bị cây gậy trêu mèo này thu hút được?
Kiều Nghệ lập tức ném cho Người đẹp ốm yếu một cái nhìn khinh bỉ.
Thẩm Chi Hủ nhận thấy ánh mắt của cô thì hơi lúng túng sờ mùi: “Em không thích cái này sao?”
Không phải mèo rất thích chơi cái này à? Hổ trắng nhỏ cũng được coi là một con mèo lớn, vậy mà lại không thích cái này ư?
Kiều Nghệ hừ mũi một tiếng, dứt khoát thu hồi ánh mắt.
Thẩm Chi Hủ không thể làm gì khác hơn là thu cây gậy trêu mèo vào bên trong không gian, lấy ra que mài răng ngày hôm qua đưa cho hổ trắng nhỏ.
“Cái này thì sao?”
Kiều Nghệ ngẩng đầu nhìn, thấy là que mài răng hại mình gãy mất hai cái răng thì dường như răng lại bắt đầu ngứa ngáy, cô cắn nó ở ngay trước mặt anh, gặm cắn rất mạnh.
Thẩm Chi Hủ yên tĩnh nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy hoang mang, anh biết hổ trắng nhỏ lâu như vậy rồi mà không biết hổ trắng nhỏ là đực hay cái…
Nghĩ tới việc này, anh muốn ôm lấy thỏ trắng nhỏ để xem giới tính của cô ngay.
Kiều Nghệ đang ra sức gặm cắn que mài răng thì đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, một giây tiếp theo cả người cô bay lên không trung, bị Người đẹp ốm yếu ôm vào trong ngực.
“Hổ trắng nhỏ để tôi nhìn xem em là đực hay cái.
Kiều Nghệ: Quát đờ heo?????
Cô nghĩ có lẽ cô nghe nhầm rồi, nhưng nhìn ngón tay thon dài của Người đẹp ốm yếu đang vuốt ve bụng cô, anh còn định vén lông ở hai bên ra, cô hoảng sợ đến mức xù lông, dùng hết sức vùng vẫy thoát ra.