Chương 109
Cũng may Người đẹp ốm yếu không quá đề phòng cô, cho nên cô ngay lập tức thoát khỏi cái ôm của anh, nhanh chân chạy thật xa, lông trên người dựng hết lên, đôi tai nhỏ cụp xuống, hung dữ gầm gừ về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ không ngờ hổ trắng nhỏ sẽ phản ứng lớn như thế, nhưng trong nháy mắt anh đã nhìn rõ giới tính của cô.
Là một con hổ cái.
Lúc này Kiều Nghệ đã tức điên, ai mà biết Người đẹp ốm yếu kia muốn kiểm tra giới tính của cô, hành động này khiến cô thấy mình chẳng khác nào bị lột sạch đồ trước mặt anh, trần trụi rất xấu hổ!
Cô càng nghĩ càng tức giận, vừa gầm gừ vừa thầm mắng chửi.
Dù Thẩm Chi Hủ không hiểu hổ trắng nhỏ đang nói gì, nhưng từ nét giận dữ trên khuôn mặt non nớt vẫn biết cô đang mắng anh.
Thẩm Chi Hủ có chút xấu hổ, muốn xích lại gần an ủi hổ trắng nhỏ, nhưng sau khi cô phát hiện hành động của anh thì liên tục lùi về sau, dáng vẻ rất cảnh giác.
Thấy vậy, anh không nhịn được cười khổ.
"Xin lỗi hổ trắng nhỏ, tôi sai rồi."
Dù thế nào, trước tiên cũng phải xin lỗi trước.
Quả nhiên, hổ trắng nhỏ vốn đang xù lông cũng hòa hoãn một chút.
"Grừ grừ…" Sai chỗ nào?
"Về sau tôi sẽ không làm vậy nữa, tôi biết sai rồi, tha thứ cho tôi đi, được không?" Thẩm Chi Hủ chân thành nhìn hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ đối mặt với Người đẹp ốm yếu, qua hồi lâu, lông của cô mới dần dần hạ xuống, tai nhỏ đang cụp xuống cũng dựng thẳng lên.
"Grừ grừ…" Được rồi, nhìn anh chân thành như vậy, tôi sẽ tha thứ cho anh. Nhưng nếu lần sau anh dám làm như vậy, tôi sẽ không thèm để ý anh nữa!
Không cần biết Người đẹp ốm yếu có nghe hiểu không, Kiều Nghệ vẫn nói một câu, cô gặm que mài răng nhảy lên giường nằm, cách xa Người đẹp ốm yếu, dùng hành động biểu thị cô rất ghét hành động anh vừa làm với mình.
Thẩm Chi Hủ không ngốc, tất nhiên cũng hiểu được ý của hổ trắng nhỏ, chỉ là anh không hiểu vì sao hổ trắng nhỏ lại bài xích hành vi kiểm tra giới tính của anh, thậm chí trong lúc cô gầm gừ vì tức giận anh còn thấy trong mắt cô có chút xấu hổ.
Hổ cũng biết xấu hổ sao?
Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng nhỏ đang gặm que mài răng, vô thức nhíu mày.
. . .
Xảy ra chuyện này, hôm nay Kiều Nghệ không thèm để ý tới Người đẹp ốm yếu, bầu không khí trong hang động rất quỷ dị, cuối cùng Thẩm Chi Hủ không chịu nổi, chủ động nói chuyện với hổ trắng nhỏ đang nằm lì trên giường.
"Hổ trắng nhỏ, chúng ta đi ra ngoài được không?"
Lúc này mới hơn hai giờ chiều, vẫn có thể đi ra ngoài một chuyến.
Kiều Nghệ nghe xong, tai nhỏ khẽ lay, ra vẻ thận trọng liếc nhìn Người đẹp ốm yếu.
"Em có đi không?" Thẩm Chi Hủ lại hỏi một tiếng.
Kiều Nghệ đứng lên, lắc lắc cơ thể, duỗi người, thản nhiên nhảy từ trên giường xuống.
"Grừ ——" Nếu anh đã muốn đi như thế, vậy tôi sẽ đi theo anh một chuyến.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, không biết tại sao lại cảm thấy dáng vẻ này của hổ trắng nhỏ rất đáng yêu, nếu không phải tình huống bây giờ không thích hợp, anh rất muốn xoa cái đầu lông xù của cô.
"Vậy chúng ta ra ngoài thôi."
Thẩm Chi Hủ thăm dò hỏi một tiếng, nhìn hổ trắng nhỏ dẫn đầu đi ra khỏi hang động, anh mỉm cười, cầm lấy cung phản khúc đeo lên người, chậm rãi đi theo.
Đi đến chân núi, Thẩm Chi Hủ lấy một chiếc xe Hummer từ trong không gian ra, mở cửa xe ghế lái phụ, để hổ trắng nhỏ lên trước, anh thắt chặt dây an toàn cho cô, lúc này mới đóng cửa xe ghế lái phụ, cuối cùng anh ngồi bên ghế lái, hai tay tiếp tục đánh lái, di chuyển về chỗ trạm xăng trong trí nhớ.
Xăng trong xe sắp cạn rồi, anh phải tích trữ một ít trong không gian.
Vận may của Thẩm Chi Hủ cũng không tệ, anh dựa theo ký ức đi đến trạm xăng, chỗ này dường như chưa từng bị càn quét, bên trong có hai chiếc xe tải chở xăng dầu, tay của anh nhẹ nhàng vung tay lên, hai chiếc xe tải bị anh thu vào trong không gian.