Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 111

Chương 111
Lúc này ngay cả Kiều Nghệ cũng đồng tình nhìn đám người Lý Văn Bân vài cái.

Vận may này của bọn họ... Thật sự quá kém, có thể sống đến hiện tại đã vô cùng may mắn.

Lý Văn Bân nói xong, chuẩn bị nói ra những lời trong lòng, chưa kịp mở miệng, đã có người đoạt lời mở miệng của anh ta.

"Đội trưởng Lý, mọi người... Quen biết nhau sao?"

Lúc này, một chiếc xe từ đằng sau đi tới, một người đàn ông cao chừng một mét bảy bước xuống.

Người đàn ông này rất lạ, nhìn qua có vẻ trung thực hiền lành, gã hơi mê mang nhìn Thẩm Chi Hủ, ánh mắt vừa nhìn thấy hổ trắng nhỏ trong lòng anh đã bị dọa sợ giật mình.

Thẩm Chi Hủ nhìn thấy người đàn ông kia thì ôm chặt hổ trắng nhỏ, Kiều Nghệ cảm thấy hơi chật, không thoải mái cựa quậy cơ thể, ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Chi Hủ nhận thấy ánh mắt của hổ trắng nhỏ, không nói gì, nhưng lực trên tay vẫn không hề buông lỏng, yên lặng nhìn người đàn ông kia.

"Đây là người anh em tôi mới quen ngày hôm qua, tên là Thẩm Chi Hủ." Thấy người đàn ông đó sợ hổ trắng nhỏ, anh ta vội vàng giải thích nói: "Anh đừng sợ, đây hổ trắng nhỏ do anh ấy nuôi, rất ngoan, không ăn thịt người."

Kiều Nghệ: "..."

Cô không nói gì khẽ liếc nhìn Lý Văn Bân.

"À, thật sao?" Người đàn ông kia nhanh chóng lướt qua hổ trắng nhỏ, đôi mắt khẽ cụp xuống chợt lóe lên tia âm u.

Thẩm Chi Hủ nhìn chằm chằm vẻ mặt của gã, phát hiện gã liếc nhìn hổ trắng nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáy mắt không còn ý cười.

"Đội trưởng Lý, không giới thiệu cho tôi biết một chút sao?" Thẩm Chi Hủ nói.

"À đúng rồi! Xem đầu óc của tôi này!" Lý Văn Bân vỗ trán, vội vàng nói: "Đây là người hôm nay đã giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, tên là Đinh Thụy Bác, cũng là người thành phố Lang."

"Vậy sao?" Khóe môi Thẩm Chi Hủ càng nâng cao, ánh mắt nhìn thẳng vào người Đinh Thụy Bác.

Chẳng biết tại sao khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Chi Hủ, trong lòng Đinh Thụy Bác chợt run lên, trên mặt gã cũng lộ ra nụ cười thật thà, trong lúc lơ đãng âm thầm lướt qua hổ trắng nhỏ trong lòng anh.

Bỗng dưng, hổ trắng nhỏ đang nằm im trong lòng Thẩm Chi Hủ động đậy, lông trắng tuyết điểm chút đốm xám xù lên, tai tròn nhỏ ép xuống, mắt hổ lạnh lùng, không ngừng gầm rú.

Đinh Thụy Bác bị hành động bất ngờ của hổ trắng nhỏ làm cho giật mình, liên tiếp lui về phía sau, ngay cả Lý Văn Bân vừa khen hổ trắng nhỏ cũng hoảng hốt, thoáng lui về phía sau mấy bước, cảnh giác lo lắng hổ trắng nhỏ tức giận có thể đả thương người.

Thẩm Chi Hủ cau mày, ôm hổ trắng nhỏ cách xa mấy người Lý Văn Bân, bàn tay không ngừng vuốt ve lông của cô.

"Hổ trắng nhỏ, em sao vậy?"

Tuy hỏi như vậy, nhưng ánh mắt của Thẩm Chi Hủ lại nhìn chằm chằm về phía Đinh Thụy Bác đang luống cuống tay chân ở phía xa.

Kiều Nghệ cũng không biết cô bị làm sao, chỉ là đột nhiên cảm nhận được có thứ đồ nguy hiểm đang tiến về phía mình, cô lập tức phản ứng lại, bắt đầu cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhưng không phát hiện thứ gì.

Kiều Nghệ chưa từng thấy tình huống này, cho nên hoàn toàn không dám buông lỏng cảnh giác, lo lắng tra xét khắp nơi.

Thẩm Chi Hủ thấy mình an ủi không hiệu quả, thấp giọng dỗ dành nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai có thể làm hại em."

Kiều Nghệ sững sờ.

Lời này của Người đẹp ốm yếu có ý gì? Chẳng lẽ anh biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao?

Cô ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, thấy cặp mắt đen nhánh sắc bén của anh, trong lòng cô cũng ổn định lại, lông xù cũng dần thu về.

"Ngoan lắm." Thẩm Chi Hủ thỏa mãn nhìn hổ trắng nhỏ, không biết anh nghĩ đến chuyện gì, đáy mắt hiện lên ý cười nhạt: "Hổ trắng nhỏ có muốn xem kịch vui không?"

Lỗ tai Kiều Nghệ run lên, không thể tin những gì mình vừa mới nghe được.

Xem kịch vui? Xem trò hay? Người đẹp ốm yếu muốn làm gì?

 


Bình Luận (0)
Comment