Chương 114
“Ngao...” Nơi này là đâu thế?
Đôi mắt tròn xoe của Kiều Nghệ lộ ra vẻ mờ mịt.
Lúc này, Đinh Thụy Bác ở đằng trước cũng dừng xe, Thẩm Chi Hủ cũng chầm chậm lái xe đến bên gần gã rồi dừng lại.
Đinh Thụy Bác thấy người theo kịp là Thẩm Chi Hủ, vẻ mặt gã hơi sững sờ, tiếp đó nở nụ cười thật thà với anh. Tuy nhiên, khi khóe mắt gã liếc thấy hổ trắng nhỏ trên đùi anh, ánh mắt dường như hơi e dè rồi nhanh chóng cụp xuống, đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng u ám.
Kiều Nghệ cảm thấy hơi cạn lời khi trông thấy phản ứng của Đinh Thụy Bác, cô hình như chưa từng làm chuyện gì xấu với người này thì phải? Sao gã lại sợ hãi cô thế chứ? Lá gan hệt như chuột nhắt vậy.
Cô có chút không vui, tựa vào trên người Người đẹp ốm yếu, nghiêng đầu cọ cọ vào anh.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, lá gan của người này thật là nhỏ nha!
Kiều Nghệ len lén tố cáo.
Thẩm Chi Hủ nhéo nhéo lỗ tai cô, không lên tiếng.
Lúc này, đám người Lý Văn Bân đi theo phía sau cũng lái xe lên, thấy bọn họ đều dừng xe thì bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Sao mấy người không đi?”
Nói xong, Lý Văn Bân nhìn xung quanh một vòng, đáy mắt cũng có một chút mịt mờ.
Nhắc mới nhớ, nơi này là đâu?
Sự chú ý trước đó của bọn họ đều tập trung và tốc độ của đám zombie sau lưng, hoàn toàn không chú ý những người này lái xe đến chỗ nào.
Có lẽ Đinh Thụy Bác biết Lý Văn Bân đang suy nghĩ gì, lập tức lên tiếng giải thích: “Bây giờ trời sắp tối rồi, tôi biết đằng trước có một cái thôi, người dân trong thôn đó đều chuyển đến căn cứ Hoài Long rồi. Trong thôn không có zombie nào, chúng ta có thể đến đó nghỉ ngơi một buổi tối.”
Dứt lời, gã nhìn về phía Thẩm Chi Hủ và đám người Lý Văn Bân hỏi dò.
Thẩm Chi Hủ im lặng không mở miệng, trái lại Lý Văn Bân không suy nghĩ nhiều như vậy. Có lẽ là bởi vì lúc trước gã đã cứu bọn họ cho nên bọn họ tin tưởng gã, lập tức gật đầu đồng ý.
“Được, nghe anh.”
Hôm nay bọn họ trốn tránh zombie cả ngày mệt nhọc rồi, vẫn chưa ăn hay uống một hớp nước nào. Bây giờ nguy cơ đã được hóa giải, bụng đã đói sôi sùng sục từ lâu rồi. Với lại, buổi tối là thời gian zombie hoạt động mạnh nhất, không thích hợp đi đường, vẫn nên tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi qua đêm mới là điều quan trọng nhất.
Đinh Thụy Bác nở nụ cười khi thấy Lý Văn Vân đồng ý, sau đó gã nhìn về phía Thẩm Chi Hủ vẫn luôn không nói gì.
Lý Văn Bân cũng nhìn anh.
“Người anh em, nếu không chúng ta đi cùng đi?” Lý Văn Bân nói.
Lúc này đây, bọn họ cũng không biết lái xe đi đâu, trở về thành phố Lang thì không thực tế lắm, nói không chừng sẽ gặp phải đám zombie kia. Không bằng đi theo bọn họ, nhiều người còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thẩm Chi Hủ không trả lời câu hỏi của Lý Văn Bân trước, trái lại là hỏi hổ trắng nhỏ trong lòng mình: "Hổ trắng nhỏ, em cảm thấy thế nào?”
Lý Văn Bân lập tức sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Người anh em, anh đang hỏi hổ trắng nhỏ à? Nó thì biết cái gì chứ? Còn chẳng phải là ngoan ngoãn đi theo anh sao?”
Ai ngờ lời vừa dứt, anh ta lại thấy hổ trắng nhỏ trong lòng Thẩm Chi Hủ đang bất mãn trừng mắt nhìn mình. Anh ta cả kinh, theo bản năng “ơ” một tiếng.
“Con hổ trắng nhỏ này thông minh à nha! Còn biết trừng người khác nữa kìa!”
“Thật sao, thật sao? Để tôi xem với, để tôi xem với.” Dị năng giả hệ hỏa ngồi trên ghế lái nhanh chóng nhô đầu ra, dáng vẻ kia như thể đang nhìn con khỉ biểu diễn.
Kiều Nghệ nghẹn họng không nói nên lời, cô lười để ý đến bọn họ, bèn dứt khoát xoay người đưa lưng về phía đám người Lý Văn Bân. Sau đó cô ngửa đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, đúng lúc anh cũng đang cụp mắt nhìn mình.
“Ngao ngaoo...” Chúng ta đi theo bọn họ đi.
Đợi đến sáng mai, bọn họ còn có thể đi theo đám người Lý Văn Bân này đến căn cứ Hoài Long rồi.