Chương 115
Kiều Nghệ vừa nghĩ, vừa gật đầu.
Thẩm Chi Hủ xem hiểu, vì thế anh trả lời Lý Văn Bân: “Được, chúng tôi sẽ đi cùng đội trưởng Lý và mọi người.”
Lý Văn Bân hài lòng mỉm cười, có điều anh ta vẫn hơi tò mò nhìn về phía hổ trắng nhỏ đang quay lưng lại với mình.
Bây giờ con hổ cũng thông minh như vậy rồi à? Hay là nó thành tinh rồi?
Đinh Thụy Bác cũng nhìn thấy một màn này, lúc sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào hổ trắng nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ kia của gã thoáng hiện vẻ tham lam.
Mọi người quyết định xong, ba đội ngũ lại lần nữa lên đường. Lần này vẫn là do Đinh Thụy Bác dẫn đầu, tiếp theo là Thẩm Chi Hủ đi ở giữa, cuối cùng là đám người Lý Văn Bân.
Bọn họ lái xe được khoảng nửa tiếng, Đinh Thụy Bác mang hai đội ngũ sau lưng gã đến cái thôn mà gã đã nhắc tới.
Trong thôn yên tĩnh, hoàn toàn không có ánh sáng nào.
Kiều Nghệ tìm kiếm xung quanh một vòng bằng thị lực cực tốt của mình, quả thực trông thấy không có nhiều zombie giống như Đinh Thụy Bác nói.
Gã dẫn bọn họ đến trước một biệt thự trang trại cao hai tầng rồi dừng lại, dưới ánh sáng của đèn xe, bọn họ có thể thấy được biệt thự trang trại này là căn nhà khí thế nhất trong cả thôn.
“Lão Đinh, anh rất quen thuộc với nơi này nhỉ!” Lý Văn Bân trêu đùa một câu.
Đinh Thụy Bác ngượng ngùng mỉm cười: “Nơi này là nhà ngoại của tôi, tôi đã đến rất nhiều lần rồi.”
“Hả? Hóa ra là thế à! Vậy tại sao anh không đi theo người dân trong thôn cùng đến căn cứ Hoài Long?” Lý Văn Bân tò mò hỏi.
Vành mắt Đinh Thụy Bác đỏ hoe một cách rõ ràng khi thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình: “Vợ tôi đã mất trước khi tận thế vừa mới nổ ra, tôi không muốn vứt bỏ cô ấy, muốn ở lại thành phố Lang với cô ấy.”
Mọi người thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ thổn thức, cũng không dám hỏi quá nhiều, sợ rạch phải vết sẹo trong trái tim gã.
Trong toàn bộ quá trình, Thẩm Chi Hủ lạnh lùng nhìn gã đỏ hoe vành mắt giống như một người ngoài cuộc. Trong ký ức sâu thẳm của anh dường như thoáng qua đoạn phim nào đó chồng lên Đinh Thụy Bác trước mặt, vẻ rét lạnh nơi đáy mắt càng nặng nề hơn, còn từ từ gia tăng sức lực ôm chặt hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ nhất thời cảm nhận được một hơi thở cực kỳ nguy hiểm, theo bản năng muốn xù lông lên, nhưng lại phát hiện hơi thở vô cùng nguy hiểm kia không còn nữa, như thể cảm giác vừa rồi của bản thân là ảo giác vậy. Cộng thêm sức lực ôm chặt lấy mình của Người đẹp ốm yếu, cô không nhịn được giãy giụa mấy lần, sau đó nằm trước ngực anh, giơ móng vuốt lên vỗ vỗ rồi bất mãn kêu lên một tiếng.
“Ngao ngaooo...” Người đẹp ốm yếu ơi, hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh thế? Anh có gì đó rất không ổn đấy!
Thẩm Chi Hủ tỉnh táo lại, áy náy nhẹ nhàng vỗ về bên chân cô: “Xin lỗi, tôi làm đau em rồi à?”
“Grừ grừ...” Vẫn tốt, không đau lắm.
“Grừ grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy?
Kiều Nghệ không đợi được câu trả lời của Thẩm Chi Hủ, trái lại thu hút sự chú ý của những người khác. Bấy giờ Đinh Thụy Bác cũng hoàn hồn lại, nở nụ cười thật thà: “Xem tôi này, quá chìm đắm vào cảm xúc của mình rồi. Mọi người mau vào trong với tôi đi, chạy cả một ngày, tất cả cũng mệt mỏi rồi.”
Dứt lời, gã dẫn đầu bước vào biệt thự trang trại, điều khiến người ta ngạc nhiên chính là căn biệt thự trang trại này lại vẫn còn có điện.
Đinh Thụy Bác vào trong rồi thì bật đèn lên, toàn bộ lầu một lập tức sáng trưng, đủ để khiến đám người Lý Văn Bân cảm thấy an toàn.
Thẩm Chi Hủ cầm cây cung và ba lô ở ghế sau đeo ở sau lưng, dùng thứ này để che giấu dị năng không gian của anh.
Sau khi mọi người vào biệt thự trang trại, bọn họ phát hiện nhà bếp không còn dư lại bao nhiêu vật tư, nhưng mà nồi niêu xoong chảo vẫn dùng được, cho nên dị năng giả hệ hỏa kia xắn tay áo lên bắt đầu chuẩn bị cơm tối.