Chương 119
Anh dừng một chút, như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi một câu: “Trước nửa đêm là ai gác thế?”
“Là tôi và đội trưởng!” Trong đội ngũ của bọn họ có mấy người bị thương rất nghiêm trọng, chỉ có anh ta và đội trưởng đỡ hơn, cho nên việc gác đêm do bọn họ làm.
Thẩm Chi Hủ gật đầu, tỏ ý mình biết rồi: “Còn có chuyện gì nữa không?”
Dị năng giả hệ hoảng lắc lắc đầu, nhưng anh ta dường như nhớ tới gì đó, bèn mỉm cười: “Phải rồi, anh em Thẩm vẫn chưa biết tên tôi nhỉ? Tôi tên là Cao Hoằng Khải.”
Nói đến đây, Cao Hoằng Khải xoa xoa tay, có chút ngại ngùng: “Tôi có thể nhìn hổ trắng nhỏ một lúc được không?”
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy hổ trắng nhỏ ngoan như vậy, thích thú không thôi, nếu không thể chạm vào thì nhìn thêm một chút cũng được chứ?
Đầu mày của Thẩm Chi Hủ khẽ nhúc nhích, chăm chú nhìn Cao Hoằng Khải mấy giây rồi nghiêng người qua một bên, để lộ con hổ trắng nhỏ ở sau lưng mình.
Kiều Nghệ cũng tràn đầy mờ mịt, không hiểu tại sao dị năng giả hệ hỏa tên Cao Hoằng Khải này lại thích cô như thế.
Cao Hoằng Khải kích động đến nỗi hai gò má đỏ bừng khi nhìn thấy hổ trắng nhỏ nằm sấp trên giường, một lúc lâu sau, anh ta mới quyến luyến không thôi dời tầm mắt đi.
“Cảm ơn anh em Thẩm, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Dứt lời, Cao Hoằng Khải lại nhìn hổ trắng nhỏ thêm lần nữa, lúc này mới quay đầu rời đi.
Thẩm Chi Hủ đưa mắt nhìn anh ta đi khỏi, sau đó mới đóng cửa lại, trở về ngồi xuống bên mép giường rồi sờ sờ hổ trắng nhỏ vẫn có chút mờ mịt.
“Ngao Ngao đúng là ai thấy cũng thích mà.”
Kiều Nghệ vui vẻ vẫy vẫy đuôi.(* ̄︶ ̄)
Đó là tất nhiên, cô oai phong mạnh mẽ như thế, chắc chắn ai thấy cũng thích rồi. Có điều tại sao giọng điệu của Người đẹp ốm yếu lại chua xót thế nhỉ?
Cô khó hiểu liếc nhìn Người đẹp ốm yếu.
Nhưng mà Thẩm Chi Hủ dường như đang mất tập trung, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Kiều Nghệ nhìn anh một hồi lâu mới nhớ ra những gì Cao Hoằng Khải vừa nói, vội vàng đưa móng vuốt ra vỗ vỗ lên bắp đùi của Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, nửa đêm anh còn phải gác đêm đấy, mau đi ngủ đi!
“Sao thế?” Thẩm Chi Hủ tỉnh táo lại, không rõ nguyên do.
Kiều Nghệ dừng một lúc, nằm xuống bày ra tư thế ngủ.
Anh vỡ lẽ: “Ngao Ngao mệt rồi à? Buồn ngủ sao?”
Cô lập tức mở mắt ra, trợn mắt nhìn anh.
“Grừ grừ grừ...” Là anh nên đi ngủ!
Lần này Thẩm Chi Hủ nửa hiểu nửa không: “Là bảo tôi ngủ hả?”
Kiều Nghệ bèn vội vàng gật đầu.
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi, đúng là nên ngủ một lát.
“Ừ, chúng ta ngủ thôi.”
Nói xong, Thẩm Chi Hủ vỗ vỗ giường chiếu, phát hiện trên giường còn rất sạch sẽ, có thể miễn cưỡng nằm ngủ. Vì thế anh cởi giày, leo lên giường rồi ôm hổ trắng nhỏ vào lòng.
“Ngủ thôi, chúc ngủ ngon.”
Kiều Nghệ vùi vào lòng Người đẹp ốm yếu, tìm một tư thế thoải mái.
“Ngao ngaoo...” Người đẹp ốm yếu ngủ ngon nha.
Một người một hổ nằm trên giường nhắm mắt lại, người ở góc tối nhìn thấy một màn này, đôi mắt tràn ngập vẻ tham lam kia càng ngày càng sáng.
...
Kiều Nghệ bảo là phải ngủ, nhưng mà dưới cảm giác theo dõi như có như không kia, cô hoàn toàn không ngủ yên nổi. Nếu không phải không muốn làm phiền đến Người đẹp ốm yếu, nói không chừng cô đã lăn qua lộn lại nhiều lần rồi.
Cô khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Kiều Nghệ mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện Người đẹp ốm yếu đã xuống giường mang giày đi mở cửa.
Người gõ cửa vẫn là Cao Hoằng Khải, sắc mặt mệt mỏi, lúc thấy Thẩm Chi Hủ anh ta vẫn nở nụ cười: “Anh em Thẩm, anh phải gác đêm rồi.”
“Ừ, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
“Không cần khách sáo vậy đâu.” Cao Hoằng Khải ngáp một cái, trước khi đi còn không quên nhìn hổ trắng nhỏ, sau đó mới hài lòng rời đi.
(Thẩm Chi Hủ: Vợ đáng yêu quá ai nhìn cũng thích, hỏng dzui!) (๐•̆ ·̭ •̆๐)