Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 120

Chương 120
Thẩm Chi Hủ quay lại, thấy dáng vẻ buồn ngủ của hổ trắng nhỏ, bèn mở miệng hỏi: “Ngao Ngao muốn gác đêm với tôi hay là ở lại phòng nằm ngủ?”

Kiều Nghệ giật mình, vội vàng bò dậy khỏi giường.

“Grừ grừ...” Tôi nhất định phải cùng gác đêm với anh!

Gian phòng này kỳ kỳ lạ lạ, cô mới không muốn một mình hổ ở lại trong phòng đâu!

Thẩm Chi Hủ xem hiểu, hài lòng bế hổ trắng nhỏ vào lòng.

“Ngoan, tôi dẫn em đi gác đêm cùng, đợi lát nữa em ngủ trong lòng ta có được không?”

Kiều Nghệ nghiêng đầu dụi dụi vào cánh tay của Người đẹp ốm yếu, tất nhiên không phản đối lời nói của anh.

Cứ như vậy, Thẩm Chi Hủ bế hổ trắng nhỏ xuống lầu, thấy Đinh Thụy Bác đã chờ sẵn ở đó. Anh nhếch môi cười, nhưng đôi mắt đen nhánh lại lạnh nhạt, không hề vui vẻ chút nào, lại thấy Đinh Thụy Bác nhìn hổ trắng nhỏ, lập tức chủ động lên tiếng: “Ngao Ngao không thể rời khỏi tôi, anh Đinh chắc hẳn không để ý tôi mang nó gác đêm cùng chứ?”

Đinh Thụy Bác mỉm cười thật thà, vội vàng lắc đầu: “Không ngại, không ngại.”

“Vậy thì tốt.” Thẩm Chi Hủ bế hổ trắng nhỏ ngồi xuống ghế sô pha, cách chỗ ngồi của Đinh Thụy Bác một khoảng nhất định. Anh vừa vuốt ve lông xù của hổ trắng nhỏ, vừa nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, ánh mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ gì.

Kiều Nghệ được Người đẹp ốm yếu dịu dàng vuốt ve, cơn buồn ngủ kéo đến, từ từ chìm vào giấc ngủ say.

Đinh Thụy Bác thấy vậy, nhìn con hổ trắng nhỏ trong lòng Thẩm Chi Hủ nhiều lần, ngón cái vân vê ngón trỏ rơi vào trầm tư.

Tích tắc tích tắc...

Âm thanh hoạt đột của đồng hồ báo thức treo ở trên vách tường phòng khách cực kỳ chói tai trong căn phòng yên tĩnh. Lúc đó kim chỉ vào hướng 4 giờ, Đinh Thụy Bác vẫn luôn ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha lại nhúc nhích.

Thẩm Chi Hủ phát hiện, nhìn sang.

Gã nở một nụ cười ngượng ngùng: “Người có ba việc gấp, tôi đi vệ sinh trước đây..”

“Đi đi.” Thẩm Chi Hủ nhìn bóng lưng rời đi vội vã của gã, đáy mắt lộ ra một tia nghiền ngẫm.

Anh còn tưởng rằng gã sẽ nhẫn nại đến năm giờ cơ, không ngờ định lực lại kém như vậy.

Thẩm Chi Hủ sờ sờ cái tai tròn của hổ trắng nhỏ, bật cười mỉa mai.

Bên kia, Đinh Thụy Bác nói là muốn đi nhà vệ sinh lại không hề đến đó, ngược lại đi vào phòng của gã mở tủ quần áo ra, có thể thấy được bên trong còn ẩn giấu một không gian. Trong đó có lắp đặt mấy màn hình to lớn, phía trên hiển thị cảnh tượng trong phòng của tiểu đội Lý Văn Bân và phòng khách.

Gã liếc nhìn vẻ mặt của mấy người Lý Văn Bân trên màn hình, thấy bọn họ ngủ không mấy ngon giấc cho lắm bèn ấn một cái nút. Một chất khí không màu lập tức tràn ra bên trong phòng của mấy người kia, chỉ mới mấy giây, đám người Lý Văn Bân đã mất đi tri giác.

Đinh Thụy Bác hết sức hài lòng khi nhìn thấy cảnh này, muốn mau chóng đi xem xét tình hình trong phòng khách, lại phát hiện Thẩm Chi Hủ vừa rồi còn ngồi ở đó đã không thấy bóng dáng.

Đi đâu rồi?

Đinh Thụy Bác hoảng hốt, liếc nhìn phòng nơi Thẩm Chi Hủ ở, chỗ đó cũng trống trơn.

Gã đứng không vững, cầm lấy súng gây mê chạy ra khỏi phòng, xuống lầu tìm một vòng trong phòng khách, không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Chi Hủ. Gã lại đến nhà vệ sinh, vẫn không tìm được anh.

Đinh Thụy Bác tỉnh táo lại, gã về phòng xem video giám sát, thấy trong lúc mình bắt đầu gây mê đám người Lý Văn Bân, Thẩm Chi Hủ đã bế hổ trắng nhỏ ra khỏi biệt thự trang trại, biến mất trong camera giám sát.

Vậy mà lại để chúng chạy!

Vào giờ phút này, gương mặt thật thà của gã lộ ra mấy phần vặn vẹo, ngón trỏ và ngón giữa ấn vào huyệt Thái Dương. Mấy phút sau, trong thôn yên tĩnh lần lượt vang lên tiếng gào thét không ngừng của zombie, bấy giờ gã mới hài lòng nở một nụ cười âm u đáng sợ.

Chạy ư? Để tao xem chúng mày có thể chạy đi đâu được!

 


Bình Luận (0)
Comment