Chương 121
“Grào...”
“Grào grào...”
“Grào grào grào...”
Kiều Nghệ tỉnh lại giữa những tiếng gào thét liên tục không ngừng của zombie, cô giật mình, vừa đứng dậy vừa kêu grừ grừ nhắc nhở Người đẹp ốm yếu.
“Gào gào gào...” Zombie kìa! Người đẹp ốm yếu ơi, zombie tới rồi!
Kiều Nghệ lo lắng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh bóng tối, dựa vào thị lực có thể nhìn trong bóng đêm của mình, cô phát hiện bọn họ đã không còn ở trong biệt thự trang trại kia nữa.
Nhận thức này khiến Kiều Nghệ cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của Người đẹp ốm yếu, lại thấy vẻ mặt giá lạnh của Thẩm Chi Hủ dưới sự che phủ của bóng tối. Quai hàm kéo căng lộ ra sự lạnh nhạt người sống chớ gần.
Cô chưa từng thấy Người đẹp ốm yếu như vậy, sợ hãi rụt cổ lại.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy âm thanh của hổ trắng nhỏ, cũng biết cô bị tiếng gầm thét của zombie ở bên ngoài đánh thức. Anh thu hồi vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt, đôi mắt đã khôi phục thành ánh mắt dịu dàng nhìn hổ trắng nhỏ thường ngày.
Anh vừa vuốt ve sống lưng cô, vừa nhẹ giọng hỏi: “Em bị đánh thức rồi sao?”
Kiều Nghệ theo bản năng gật gật đầu, phát hiện Người đẹp ốm yếu đã biến trở về dáng vẻ thường ngày, bèn khẽ kêu ngao ngao nằm trên người anh.
“Ngao ngao...” Người đẹp ốm yếu, anh sao thế?
Cô thật sự cảm thấy hôm nay Thẩm Chi Hủ rất kỳ lạ, như thể sau khi gặp phải đám người Lý Văn Bân mới biến thành như vậy. Không, không đúng, lúc trước gặp phải Lý Văn Bân còn chưa kỳ quái như vậy, chính xác mà nói phải là sau khi gặp được Đinh Thụy Bác...
Kiều Nghệ nhớ đến gã, còn có gian phòng quái dị kia, cái đuôi không nhịn được quấn quanh cổ tay của Người đẹp ốm yếu.
“Ngao ngao...” Người đẹp ốm yếu ơi, có phải tên Đinh Thụy Bác đó có vấn đề không?
“Ngao ngao ngaoo...”Còn nữa còn nữa, tại sao chúng ta lại ở đây thế? Zombie ở bên ngoài lại là chuyện gì xảy ra?
Có lẽ là Thẩm Chi Hủ nhìn thấu thắc mắc của hổ trắng nhỏ, bèn bế cô đi tới bên cửa sổ. Kiều Nghệ ngước mắt nhìn, lúc này đây bọn họ cách nơi sáng đèn duy nhất là biệt thự trang trại rất xa, trên đường đi rộng rãi bên ngoài có rất nhiều zombie không đếm xuể đang tập tễnh bước đi không mục đích.
Kiều Nghệ hít ngược một hơi khí lạnh, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều zombie như thế!
Cô nhìn kỹ lại, phát hiện phần lớn những con zombie này đều ăn mặc giản dị, từ khuôn mặt chưa thối rữa hoàn toàn của bọn họ thì có thể nhìn ra đa số những người này đều là trung niên và người già.
Trời ơi...
Những con zombie này sẽ không phải là người dân trong thôn này chứ?
Chẳng phải nói phần lớn dân trong thôn đã chuyển tới căn cứ Hoài Long rồi ư? Tại sao lại có nhiều thôn dân bị lây nhiễm thành zombie như vậy?
Kiều Nghệ không khỏi bắt đầu nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Đinh Thụy Bác, càng phát hiện người tên Đinh Thụy Bác này rất đáng nghi...
Nếu đã như vậy, thế thì đám người Lý Văn Bân?
Kiều Nghệ cả kinh biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ nhận ra ánh mắt của hổ trắng nhỏ, anh cụp mắt hỏi dò.
“Gào gào...” Người đẹp ốm yếu, có phải Đinh Thụy Bác có vấn đề không? Chúng ta chạy ra ngoài rồi, vậy mấy người Lý Văn Bân thì sao?
Kiều Nghệ sợ thu hút sự chú ý của zombie, thế nên đã ép giọng nói đến thật nhỏ.
Thẩm Chi Hủ xoa xoa đầu của hổ trắng nhỏ, từ vẻ nóng nảy trong mắt cô, anh hơi suy nghĩ một chút đã hiểu ngay, hỏi nhỏ: “Em đang lo lắng cho đám người Lý Văn Bân à?”
Kiều Nghệ vội vã gật đầu.
“Sợ bọn họ xảy ra chuyện sao?”
Cô lại lần nữa gật đầu.
Suy cho cùng bọn họ cũng có duyên với nhau, cô thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ gặp phải nguy hiểm.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, trầm ngâm mấy giây: “Bây giờ bọn họ hẳn vẫn còn an toàn.”
Kiều Nghệ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy âm thanh đầy ẩn ý của Người đẹp ốm yếu.