Chương 123
Tầm mắt của Kiều Nghệ bị che đi, lập tức bất mãn dùng móng vuốt gạt bàn tay của Người đẹp ốm yếu ra, một giây sau cô lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Chi Hủ.
“Ngao Ngao à, chúng ta đi cứu đám người Lý Văn Bân thôi.”
...
Lý Văn Bân mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt chính là màu trắng xóa chói mắt, anh ta theo bản năng định giơ tay lên che mắt, lại phát hiện có thứ gì đó đang khóa cổ tay mình lại.
Anh ta cả kinh, vội vàng liều mạng giãy giụa, trong gian phòng tĩnh lặng lập tức truyền ra tiếng vang bịch bịch.
Đinh Thụy Bác ở cách đó không xa nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn tới, dường như gã hơi kinh ngạc khi trông thấy Lý Văn Bân đã tỉnh lại.
“Tỉnh rồi à? Xem ra sau này phải tăng liều lượng thêm một chút.”
Lý Văn Bân nghe thấy âm thanh quen thuộc, vội vàng nhìn theo tiếng, chỉ thấy giờ phút này Đinh Thụy Bác đã cứu tiểu đội của bọn họ vào ban ngày đang mặc một chiếc áo khoác trắng, đeo kính mắt, hí hoáy ống nghiệm trong tay. Gã nhìn thấy anh ta, trên mặt cũng đều là vẻ lạnh như băng, trái ngược hoàn toàn với hình tượng thật thà ban ngày của gã, xa lạ đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
“Lão Đinh... Sao anh lại...?” Lý Văn Bân dừng lại, anh ta không ngốc, tình hình trước mắt đã cho anh ta biết bọn họ đã trúng cạm bẫy của Đinh Thụy Bác. Trong cơn tức giận dâng trào, anh ta nhớ đến dị năng của mình, muốn dùng nó để phá vỡ còng tay đang khóa mình lại, nhưng lại nhận ra bản thân không thể sử dụng được dị năng!
Sao có thể?
Lý Văn Bân chưa từng gặp phải tình huống như vậy, anh ta vừa sợ vừa cuống cuồng, khàn giọng hỏi: “Tại sao tôi không dùng được dị năng? Anh đã làm gì tôi hả?”
“Đội, đội trưởng...?”
Lý Văn Bân nghe thấy giọng nói của đồng đội mình, vội vã quay đầu lại nhìn, phát hiện mấy người Cao Hoằng Khải cũng đang nằm trên bàn mổ, tay chân đều bị gông cùm màu bạc khóa chặt phía trên giống như mình.
“Hoằng Khải, các cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao, chỉ là...” Cao Hoằng Khải muốn sờ đầu óc choáng váng của mình, cũng nhận ra tay chân đang bị khóa chặt trên bàn mổ, lúc anh ta vận dụng dị năng trong cơ thể, mới phát hiện không sử dụng được!
“Đội, đội trưởng ơi, tôi không sử dụng dị năng được! Chuyện gì đã xảy ra?” Cao Hoằng Khải chậm hiểu mới cảm thấy không ổn.
Lý Văn Bân sợ đến nỗi con ngươi co rụt lại, đang định nói gì đó, hai người bọn họ liền nghe thấy âm thanh mất kiên nhẫn của Đinh Thụy Bác.
“Ồn ào chết mất!”
Hai người cũng sửng sốt, ngay sau đó thấy gã mặc áo khoác màu trắng đi tới, cầm găng tay cao su ở một bên lên rồi tiến đến nhét vào miệng hai người bọn họ, chặn miệng của cả hai lại.
“Xem ra sau này vẫn phải tăng cường thêm một chút liều lượng, nếu không tỉnh lại giữa chừng cuộc thí nghiệm sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của thí nghiệm.” Đinh Thụy Bác nhìn Lý Văn Bân mà lẩm bẩm một mình. Cách tròng kính, anh ta có thể nhìn thấy tia sáng lạnh như băng nơi đáy mắt của Đinh Thụy Bác.
“Ưm ưm ưm ưm...” Đinh Thụy Bác, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Trong miệng Lý Văn Bân bị nhét găng tay cao su, một câu đầy đủ cũng không thốt ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ trừng gã.
Đinh Thụy Bác liếc nhìn anh ra, không hiểu sao lại dâng lên ý định nói chuyện, gã đẩy mắt kính trên sống mũi, mỉm cười: “Muốn biết tại sao chúng mày không thể dùng được dị năng à?”
Quả nhiên Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải im lặng.
“Đó là bởi vì tao đã tiêm thuốc ức chế dị năng cho chúng mày.” Lúc nói ra những lời này, đôi mắt của Đinh Thụy Bác sáng đến kinh người: “Thuốc ức chế dị năng đó, ngay cả thầy tao cũng chưa chắc có thể nghiên cứu ra được, nhưng lại được Đinh Thụy Bác tao nghiên cứu ra!
Ha ha ha ha ha ha, bây giờ còn có ai nói Đinh Thụy Bác tao vô dụng nữa?”
Vẻ mặt gã vặn vẹo dữ tợn, hai người Lý Văn Bân thấy vậy thì trong lòng run sợ.