Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 124

Chương 124
Một lúc lâu sau, Đinh Thụy Bác tỉnh táo lại, phiền não xoa xoa mi tâm: “Tiếc là tinh hạch của một dị năng giả chỉ có thể chiết xuất ra một nửa thành phần chính của thuốc ức chế dị năng. Tiêm cho chúng mày đã tiêu tốn hết sạch hàng dự trữ của tao, còn để cho thằng nhãi Thẩm Chi Hủ kia mang hổ trắng nhỏ chạy trốn rồi!”

Nói đến chỗ này, Đinh Thụy Bác tháo mắt kính xuống hung hăng ném xuống sàn nhà.

Lý Văn Bân nghe nói vậy, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, anh em Thẩm chạy trốn rồi, chắc chắn sẽ tìm người đến cứu bọn họ!

Cao Hoằng Khải cũng nghĩ giống như vậy.

Nhưng mà Đinh Thụy Bác thấy thế, lại nở nụ cười điên cuồng.

“Chúng mày cho rằng Thẩm Chi Hủ có thể quay lại cứu chúng mày ư? Đừng mơ nữa, bây giờ nó cũng khó mà bảo vệ bản thân an toàn!”

“Lúc này đây, những bé cưng mà tao nuôi chắc chắn đã xé nát chúng nó ra rồi.”

“Chỉ là tiếc cho con hổ trắng nhỏ kia, hiếm khi gặp được một con động vật biến dị ngoan ngoãn nghe lời như thế, nếu như có thể biến nó thành bé cưng của tao, sức chiến đấu nhất định sẽ rất cao đúng không?”

Đinh Thụy Bác tiếc nuối than thở một hơi, ánh mắt nhìn vào Lý Văn Bân đang lộ ra vẻ sợ hãi, gã lại mỉm cười.

“Có điều không sao, tao còn có chúng mày mà, tinh hạch trong đầu chúng mày đủ cho tao chế tạo thêm mấy liều thuốc ức chế dị năng rồi. Đợi lấy tinh hạch xong, tao sẽ biến chúng mày thành đám bé cưng của tao, như vậy... Chúng mày có thể phục vụ cho tao mãi mãi rồi.”

Đinh Thụy Bác cười một cách si mê, Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải tỉnh táo lại cảm thấy tuyệt vọng cùng cực.

Thẩm Chi Hủ không biết sống chết, còn có ai có thể đến cứu bọn họ đây? Hôm nay bọn họ thật sự phải chết trong tay thằng điên này ư?

Cứu người ư?

Kiều Nghệ dừng lại rồi lập tức lắc đầu.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh đừng ngốc thế, bên ngoài nhiều zombie như vậy, chúng ta cũng chưa chắc Đinh Thụy Bác có lai lịch gì, làm thế nào cứu người đây?

Nào ngờ Người đẹp ốm yếu lại xoa xoa đầu cô với đôi mắt ngậm cười.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”

Kiều Nghệ không nghe, nói cái gì cũng không đồng ý.

Thẩm Chi Hủ không biết làm sao, đành phải than thở: “Ngao Ngao à, em tin tưởng tôi được không?”

Kiều Nghệ rất dứt khoát quay đầu sang một bên, không thèm nhìn Người đẹp ốm yếu nữa.

Không phải cô không tin Người đẹp ốm yếu, mà là bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, cô không thể lấy an toàn tính mạng của anh ra để mạo hiểm được!

“Ngao Ngao, nếu chúng ta tiếp tục kéo dài nữa, mấy người Lý Văn Vân có thể sẽ mất mạng đấy.”

Kiều Nghệ sửng sốt, ánh mắt nhìn ra bầy zombie lúc nhúc ở bên ngoài, trái tim vốn đang kiên định lại có chút dao động. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, đôi mắt tròn xoe mang theo thắc mắc và lo âu.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh thật sự chắc chắn sẽ không có nguy hiểm sao?

Thẩm Chi Hủ nhìn thấy rõ vẻ lo lắng trong mắt cô, trong lòng ấm áp: “Yên tâm, thật sự sẽ không nguy hiểm.”

“Grừ grừ...” Vậy được, có điều tôi muốn đi theo anh.

Có dị năng của cô đây, bọn họ có thể quay trở về biệt thự trang trại một cách bình an vô sự.

Đáng tiếc Thẩm Chi Hủ không hiểu ý tứ của hổ trắng nhỏ, anh đặt cô xuống, vỗ vỗ đầu cô.

“Ngao Ngao ngoan nhé, ở lại đây chờ ta trở về.”

Cái gì? Người đẹp ốm yếu lại không mang theo mình? Như vậy sao được? Có phải anh ấy điên rồi không ?

Kiều Nghệ lập tức cắn lấy ống quần của Người đẹp ốm yếu, ra sức lôi kéo.

“Ngao Ngao?” Thẩm Chi Hủ mờ mịt, thấy hổ trắng nhỏ không có ý định nhả ra, anh đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, muốn hỏi xem cô muốn thế nào.

Kiều Nghệ thấy thế, đột nhiên nảy ra sáng kiến, dị năng lập tức được thả ra, tấm chắn hình bán nguyệt có bán kính một mét hoàn toàn bao bọc lấy cô và Thẩm Chi Hủ vào bên trong.

 


Bình Luận (0)
Comment