Chương 129
Kiều Nghệ vừa mới leo lên lầu đã nghe thấy tiếng gào thét sau lưng dừng một chút, lúc đang lắng tai nghe lại phát hiện tiếng bước chân hỗn loại truyền đến từ xa đến gần, cô cả kinh vội vàng chạy xuống lầu rồi đóng cửa biệt thự trang trại lại.
Cũng may cửa của biệt thự này là cửa sắt, cô dùng đầu đẩy đi, cánh cửa lập tức ken két tự động đóng lại.
Hy vọng cánh cửa lớn này có thể chống đỡ một thời gian.
Kiều Nghệ làm xong tất cả mọi việc này, mới nhanh chóng leo lên lầu.
Người đẹp ốm yếu ơi Người đẹp ốm yếu à, rốt cuộc anh đang ở đâu dzạ?
Cô chỉ trì hoãn một lúc, Người đẹp ốm yếu đã không thấy tăm hơi, sao tốc độ của anh lại nhanh hơn cả hổ thế?
Kiều Nghệ nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng động bên ngoài, đáy mắt thoáng lóe lên một tia đỏ tươi.
“Đúng là chưa từ bỏ ý định mà.”
Đinh Thụy Bác thiếu oxy nghiêm trọng đã rơi vào trạng thái bước một chân vào quan tài, nhưng nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Thẩm Chi Hủ, gã cảm thấy chính là lời thì thầm của ác ma. Cảm giác nguy hiểm dữ dội cuốn về phía gã giống như sóng thần, một giây tiếp theo, Đinh Thụy Bác chỉ cảm thấy cổ đau nhói, có thứ gì đó lạnh như băng tiêm vào tĩnh mạch của gã.
Là, là súng gây mê bị cướp đi của gã!
Lúc Đinh Thụy Bác nhận ra được điều này, bản thân gã đã ngã xuống đất, ý thức dần dần mơ hồ.
Thẩm Chi Hủ từ trên cao nhìn xuống Đinh Thụy Bác như con chó chết mà cười khẩy.
Kiếp trước gã chết trong tay của anh, kiếp này đổi kiểu chết khác cho gã đi.
Thẩm Chi Hủ chầm chậm suy nghĩ, lấy còng tay từ trong không gian ra rồi còng lấy cổ tay Đinh Thụy Bác sớm đã bị tiêm thuốc mê, sau đó kéo vòng bên kia của cái còng tay đi xuống lầu một cách dễ dàng giống như kéo người chết vậy.
Nương theo từng bước xuống cầu thang của anh, Đinh Thụy Bác ở sau lưng đâm rầm rầm rầm vào bậc thang. Có lẽ là cảm thấy như vậy quá mệt mỏi, Thẩm Chi Hủ điềm nhiên thả tay ra rồi dùng chân đá một phát, Đinh Thụy Bác mất đi tri giác lập tức lăn xuống dưới lầu.
Quả nhiên như vậy tương đối dễ dàng hơn.
Thẩm Chi Hủ mỉm cười hết sức hài lòng.
Kiều Nghệ vừa mới leo lên lầu hai đã nghe thấy bên ngoài biệt thự trang trại hình như đã yên tĩnh lại, cũng không còn tiếng đập cửa, vì thế cô dừng lại, nín thở tập trung lắng nghe.
Thật đúng là rất tĩnh lặng.
Chuyện gì xảy ra?
Kiều Nghệ cảm thấy dị biến của zombie có liên quan đến Người đẹp ốm yếu, càng vội vàng đi tìm anh hơn.
Đang ở đâu vậy? Đang ở đâu thế? Rốt cuộc anh đang ở đâu thế?
Cửa phòng ở lầu hai đều là trạng thái tắt, Kiều Nghệ rất khó phán đoán Người đẹp ốm yếu đã vào căn phòng nào, không khỏi nghĩ có phải Người đẹp ốm yếu đã biết cô lén lút đi theo cho nên cố ý hay không?
Cô nhìn từng cánh cửa đóng chặt, bất đắc dĩ than thở.
...
Ầm...
Lộp bộp lộp bộp...
Đầu tiên là âm thanh của vật nặng rơi xuống đất vang lên, dọa cho hai người Lý Văn Bân đang im lặng nằm trên bàn mổ giật mình, tiếp theo là tiếng lộp bộp nhỏ nhẹ của gót giày giẫm lên nền gạch men sứ bóng loáng. Từng tiếng từng tiếng, từ xa đến gần, tựa như thần chết đang chậm rãi đến gần.
Lý Văn Bân không khỏi nhìn Cao Hoằng Khải cũng lộ ra vẻ hoảng sợ ở trong mắt, cảm giác bất an sâu sắc quấn quanh người anh ta, nhưng vẫn bình tĩnh dùng ánh mắt an ủi thành viên trong đội.
Đừng sợ, đừng sợ.
Không phải chỉ là chết thôi sao? Kiếp sau chúng ta lại là một anh hùng.
Thẩm Chi Hủ đứng yên trước cửa phòng thí nghiệm dưới đất, xuyên qua thủy tinh trong suốt, anh đã thấy rõ toàn bộ cấu tạo ở bên trong.
Hơi nhỏ nha, không lớn bằng sở nghiên cứu của căn cứ Hoài Long đâu.
Thẩm Chi Hủ rất hứng thú liếm liếm môi, đôi mắt liếc nhìn Đinh Thụy Bác lăn xuống cầu thang đến mặt mũi sưng vù, con ngươi màu đen thoáng lóe lên vẻ chán ghét. Anh lại lần nữa kéo còng tay, kéo gã vào phòng thí nghiệm