Chương 130
Âm thanh anh kéo Đinh Thụy Bác lại vang lên cực kỳ đột ngột trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía phát ra âm thanh, đập vào mắt bọn họ chính là Thẩm Chi Hủ khó giữ nổi bản thân trong miệng Đinh Thụy Bác.
Trong khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy Thẩm Chi Hủ, Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải rất xúc động. Thế nhưng khi nhìn thấy anh kéo Đinh Thụy Bác không rõ sống chết đi vào, vẻ mặt lại nguy hiểm như chưa từng có, tâm trạng xúc động của hai người lập tức nguội lạnh, trong mắt mơ hồ lộ vẻ cảnh giác.
Trừ hổ trắng nhỏ ra, Thẩm Chi Hủ đều không để ý đến bất kỳ ai nào khác, cho nên anh vốn dĩ không quan tâm giờ phút này đám người Lý Văn Bân có tâm trạng gì. Ánh mắt anh thoáng lướt qua mấy người nằm trên bàn mổ, thấy bọn họ không cụt tay cụt chân, đầu cũng còn trên người, lúc này mới khẽ xoa cằm.
“Xem ra mọi người không gặp phải nguy hiểm gì.”
Nói xong, Thẩm Chi Hủ còng chiếc còng tay ở cách đó không xa, tay của Đinh Thụy Bác bị treo lên thật cao, chẳng bao lâu sau bàn tay gã đã nổi gân xanh bởi vì ứ máu.
Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải thấy thế, đột nhiên cảm giác được tình hình hiện tại của bản thân tốt hơn Đinh Thụy Bác rất nhiều, nhưng lúc trông thấy Thẩm Chi Hủ từ từ đến gần, bọn họ lại lần nữa đề phòng.
Thẩm Chi Hủ nhìn lướt qua bọn họ, đáy mắt lóe lên vẻ châm chọc nhàn nhạt.
“Đừng lo, tôi không có hứng thú với mấy người.”
Nếu không phải anh gặp được Đinh Thụy Bác rồi nhớ lại những hành vi của thằng điên này làm với mình ở kiếp trước, thậm chí gã còn để mắt đến hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ nhất định sẽ không lãng phí công sức đi cứu người, càng đừng nói sẽ cảm thấy hứng thú với mấy dị năng giả chỉ mới cấp 1 và cấp 2 này.
Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải nghe nói thế, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Thẩm Chi Hủ không nói gì nữa, mà là mở còng trên tay giúp Lý Văn Bân, những người còn lại do tự anh ta giải quyết.
Hai tay của Lý Văn Bân được tự do, lập tức lấy bao tay cao su nhét trong miệng ra, còn phì phì mấy tiếng.
“Anh em Thẩm, thật sự rất cảm ơn anh!”
Anh ta lại thấy Thẩm Chi Hủ không dẫn theo hổ trắng nhỏ bên cạnh, tim đập hẫng một nhịp, dè dặt hỏi: “Anh em Thẩm, hổ trắng nhỏ thì sao?”
Cao Hoằng Khải cũng nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
“Ngao Ngao ở bên ngoài.”
Thẩm Chi Hủ nhớ đến dáng vẻ không phục của hổ trắng nhỏ, vẻ mặt hơi hòa hoãn lại, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Ngao Ngao thông minh tinh nghịch, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở tại chỗ chờ anh. Cũng may anh đã giữ lại đường lui, sau khi vào thì đóng cửa phòng lại, như vậy cô cũng sẽ không tìm được anh ở trong phòng nào.
Chẳng qua... Ngao Ngao hẳn sẽ giận anh đúng không?
Thẩm Chi Hủ phiền não nhíu mày.
Mà thôi khỏi, đợi anh giải quyết xong tất cả mọi chuyện rồi dỗ dành hổ trắng nhỏ vậy.
Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải thở phào nhẹ nhõm trong lòng khi nghe thấy thế, đồng thời hai người cũng cảm thấy lúc nhắc đến hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ mang theo hơi thở nguy hiểm lại biến về dáng vẻ bây giờ, khiến bọn họ buông lỏng mấy phần.
Thẩm Chi Hủ thấy Lý Văn Bân đi mở còng tay cho đồng đội của mình, anh bèn đi dạo một vòng trong phòng thí nghiệm, phát hiện ra một không gian bí mật cần dùng mống mắt để mở ra.
Không chỉ có thế, lọ thuốc màu hồng nhạt trưng bày trên bàn thí nghiệm cũng thu hút sự chú ý của Thẩm Chi Hủ.
Đó là thuốc ức chế dị năng.
Con ngươi của Thẩm Chi Hủ tối lại, không chút nghĩ ngợi lập tức cầm lấy lọ thuốc màu hồng trong tay.
Ban đầu anh đã bị hại bởi thứ này cơ đấy.
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến cuộc sống dị năng bị ức chế, không có cách nào phản kháng giống như dê con đợi bị làm thịt kia, vẻ tàn ác giữa mi tâm anh hiện lên nồng đậm như thể muốn hóa thành thực chất.