Chương 131
Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải ở cách đó không xa cảm nhận được hơi thở cực kỳ nguy hiểm, lập tức im lặng giống như chim cút.
Cao Hoằng Khải còn nhìn đội trưởng nhà mình, người sau cảnh cáo trừng mắt nhìn anh ta, ra hiệu đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Anh ta nhận được ra hiệu của đội trưởng nhà mình, bèn xoa xoa lỗ mũi, lặng lẽ tháo còng tay cho đồng đội, động tác cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Cũng không biết anh em Thẩm kia có lai lịch gì, luồng hơi thở nguy hiểm kia thật sự là đáng sợ quá đi mất.
Cao Hoằng Khải vừa nghĩ, vừa rụt cổ lại.
“A...”
Nhưng mà, trong hoàng cảnh tĩnh lặng cùng cực này, tiếng rên rỉ vô thức vì đau của Đinh Thụy Bác đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải phát hiện gã chưa chết, muốn xông lên đạp cho gã một phát để trút giận. Nhưng mà hai người đều vô thức dừng lại khi nhìn thấy Thẩm Chi Hủ cũng tiến tới, bọn họ muốn xem xem anh muốn làm gì.
Thẩm Chi Hủ cầm thuốc ức chế dị năng đi đến bên cạnh Đinh Thụy Bác, thấy gã chầm chậm mở mắt liền nhẹ nhàng lắc lư thuốc ức chế dị năng ở trước mặt gã.
“Biết đây là cái gì không?”
Ý thức của Đinh Thụy Bác còn chưa tỉnh táo, đã nhìn thấy lọ thuốc màu hồng nhạt đung đưa trước mặt mình, sau khi nhận ra nó là gì, gương mặt bầm dập của gã chợt lóe lên vẻ hoảng sợ.
Đó là lọ thuốc ức chế dị năng cuối cùng còn sót lại của mình, lấy ra để bảo toàn tính mạng! Sao Thẩm Chi Hủ phát hiện ra được?
“Rốt cuộc mày là ai?”
Đinh Thụy Bác bị anh kích thích như vậy, cũng đã nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi.
Người đàn ông điển trai trẻ tuổi trước mắt này không những đã giết chết zombie cấp 3 của gã, còn biết bản thân có thể điều khiển zombie, bây giờ còn lấy được thuốc ức chế dị năng của gã nữa!
Những thứ này là bí mật lớn nhất của mình, không thể có người nào biết được!
“Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai? Là ai phái mày đến? Hà Nguyệt Liên? Lương Tuấn Vĩ hay là Lâm Mậu Xuân?”
Mỗi một cái tên gã thốt ra đều khiến vẻ lạnh giá ở đáy mắt Thẩm Chi Hủ càng sâu hơn, nhưng kẻ này cũng đều là “người quen cũ” của anh.
Khác với tâm trạng của Thẩm Chi Hủ, Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải đều trố mắt nhìn nhau khi nghe thấy Đinh Thụy Bác điên cuồng hét ra những cái tên, cuối cùng bọn họ nhìn chằm chằm vào lưng Thẩm Chi Hủ với vẻ mờ mịt lẫn tìm tòi.
Thẩm Chi Hủ không có ý định giải thích, mà là tiêm thuốc ức chế dị năng vào cơ thể Đinh Thụy Bác trước ánh mắt trợn trừng như sắp nứt ra của gã.
“Mày cũng nên cảm nhận thứ mà bản thân làm ra thật tốt đi.”
Thẩm Chi Hủ lạnh lùng túm lấy Đinh Thụy Bác liên tục gào thét, nhưng mà bị còng tay hạn chế nên anh không thể kéo ra xa được. Ánh mắt của anh nhìn về phía còng tay, chỉ thấy máu tươi tung tóe, cổ tay và bàn tay của gã đã bị sức mạnh vô hình chia lìa.
Đinh Thụy Bác kêu la thảm thiết không ngừng, trong đó còn xen lẫn những âm thanh khiến người khác hít khí lạnh.
Ngay cả khi hai người Lý Văn Bân đã từng giết chết nhiều zombie như vậy, nhưng vẫn sợ hãi trước thủ đoạn dứt khoát nhanh gọn này của Thẩm Chi Hủ.
Anh không để ý đến hai người bọn họ, mà là kéo Đinh Thụy Bác đi đến không gian bí mật.
“Mày muốn làm gì? Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Không có dị năng, Đinh Thụy Bác không có chút dị năng nào thì chẳng là cái thá gì cả, gã chỉ có thể để mặc cho Thẩm Chi Hủ bạo lực kéo mình đi.
Hai người đứng trước không gian bí mật, Thẩm Chi Hủ kéo Đinh Thụy Bác bị nỗi đau đớn giày vò đến nỗi mặt mũi vặn vẹo nhằm thẳng vào máy nhận dạng. Sau khi nhận dạng mống mắt thành công, cửa không gian bí mật mở ra, tiếng gào thét của zombie vang lên trong nháy mắt
Hóa ra trong không gian bí mật còn nhốt mấy con zombie, khứu giác nhạy bén của bọn chúng ngửi thấy mùi máu tanh của Đinh Thụy Bác, lập tức trở nên hưng phấn mà nhào tới trên lồng sắt, vươn tay dài ra muốn chạm vào gã.