Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 132

Chương 132
“Không, không không không...”

Đinh Thụy Bác thấy tình cảnh này, sợ hãi lùi về phía sau.

Bình thường những thứ này đều là bé cưng gã yêu thương, nhưng hiện giờ... Chúng lại trở thành ma quỷ có thể cướp lấy tính mạng của mình, gã không thể đến gần chúng nó! Không thể được!

“Trời ạ, đội trưởng ơi, con zombie mặc đồ rằn ri ở trong góc kia có phải là Trác Phong, đoàn trưởng Trác đã mất tích từ lâu rồi không?”

Lý Văn Bân không có thời gian lườm Cao Hoằng Khải tùy tiện lên tiếng, mà vội vàng đến lồng sắt ở trong góc nhìn, quả thực trông thấy zombie giống như Trác Phong.

Hình, hình như đúng là vậy!

Trác Phong, đoàn trưởng Trác, đây chính là nhân vật tiếng tăm vang dội của căn cứ Hoài Long, cho dù anh ấy không thức tỉnh dị năng, cũng khiến những người sống sót ở căn cứ Hoài Long kính trọng sâu sắc.

Thế nhưng một tháng trước, sau khi đoàn trưởng Trác dẫn tiểu đội ra ngoài tìm kiếm người sống sót liền không rõ tung tích, chỉ huy căn cứ đã phái quân đội tìm kiếm luôn không có kết quả.

Bây giờ, một zombie trông giống như đoàn trưởng Trác lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ...

“Chẳng lẽ đoàn trưởng Trác cũng bị tên chó má Đinh Thụy Bác hãm hại ư?”

Cao Hoằng Khải tức giận đến đỏ mắt, xông lên hung hăng đá cho gã một phát.

Khi đó, đoàn trưởng Trác Phong đã cứu cả nhà bọn họ đó! Nếu như không có anh ấy, cả nhà bọn họ đã chết trong bầy zombie từ lâu rồi! Nhưng một nhân vật giống như anh hùng vậy lại bị thằng chó điên Đinh Thụy Bác này hại!

Giờ phút này, Cao Hoằng Khải hận không thể giết chết gã để trả thù cho đoàn trường Trác Phong.

Lúc này Thẩm Chi Hủ thả lỏng tay, Đinh Thụy Bác bị Cao Hoằng Khải đá ngã xuống đất, nhưng gã lại bất chấp đau đớn, nghiến răng bò tránh ra xa khỏi lồng sắt.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, bèn ung dung thong thả bước tới, giẫm chân lên chỗ vết thương đang máu tươi đầm đìa của Đinh Thụy Bác.

“Á... Đau!!!”

“Nói nghe xem nào, những zombie ở trong lồng kia đều là có chuyện gì xảy ra?” Thẩm Chi Hủ lạnh nhạt hỏi.

“Giống, giống như đám người Lý Văn Bân, tất cả đều bị tôi lừa đến...” Đinh Thụy Bác bị hành hạ đau đớn, không dám nói dối.

“A a a! Tao phải giết mày!”

Cao Hoằng Khải nghe thấy Đinh Thụy Bác chính miệng thừa nhận, muốn xông lên giết chết gã, vẫn là nhờ Lý Văn Bân ôm lấy anh ta kịp thời, để anh ta bình tĩnh lại. Lúc này đây, bọn họ đều không có cách nào sử dụng dị năng, Thẩm Chi Hủ cũng không biết là địch hay bạn. Nhất là thủ đoạn anh vừa mới sử dụng với Đinh Thụy Bác rõ ràng không phải người bình thường, trong tình huống này bọn họ tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Nghe thấy âm thanh của Cao Hoằng Khải, Đinh Thụy Bác cũng không điên cuồng như trước nữa, mà là mở miệng cầu xin tha thứ để sống sót.

“Đừng, đừng đừng, đừng giết tôi! Chỉ cần không giết tôi, anh muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh! Tôi có thể điều khiển zombie, còn biết chế tạo thuốc ức chế dị năng, chỉ cần có sự giúp đỡ của tôi, làm bá chủ tận thế không phải nói suông! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”

Đinh Thụy Bác bày ra những cám dỗ này để cầu xin bọn họ đừng giết mình. Phản ứng đầu tiên của Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải khi nghe gã nói có thể điều khiển zombie là cả kinh, sau đó lại lo lắng nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, rất sợ anh sẽ bởi vì những thứ này mê hoặc mà cứu tên rác rưởi Đinh Thụy Bác này.

Cũng may, Thẩm Chi Hủ không làm cho bọn họ thất vọng. Chân anh giẫm lên miệng vết thương của gã nhẹ nhàng nghiến một cái, Đinh Thụy Bác đau đến nỗi kêu la thảm thiết không thôi.

“Điều khiển zombie? Thuốc ức chế dị năng ư? Làm bá chủ tận thế? Ngại quá, tao hoàn toàn không có hứng thú với những thứ này, điều tao muốn hơn cả chính là xem cảnh tượng mày bị những con zombie này gặm cắn.”

Hai người Lý Văn Bân không nhịn được ớn lạnh sống lưng, cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của Thẩm Chi Hủ một cách sâu sắc.

 


Bình Luận (0)
Comment