Chương 145
“Anh Thẩm, anh muốn mua bao nhiêu?” Cao Hoằng Khải nhìn sang Thẩm Chi Hủ.
“Ba cân.”
Anh Trần vừa nghe thấy thì ánh mắt dời sang người thanh niên đẹp trai cao ráo trước mặt.
“Được, sáu viên tinh hạch cấp một, trả tiền trước.” Anh Trần mỉm cười, ánh mắt hơi trầm xuống.
Tên nhóc này rất lạ mặt, chẳng lẽ là người mới đến? Nhìn gầy gò yếu ớt vậy mà lại là một kẻ rất mạnh?
Cao Hoằng Khải và Trần Khải Lương hít vào một hơi thật sâu, nhìn Thẩm Chi Hủ móc từ trong túi ra sáu viên tinh hạch cấp một đưa cho anh Trần, Trần Khải Lương muốn nói gì đó lại bị Cao Hoằng Khải ra hiệu đừng nói gì cả.
“Người anh em, rất phóng khoáng! Tôi rất thích làm ăn với người phóng khoáng như anh!”
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của những người sống sót gần đó, ánh mắt rơi trên người Thẩm Chi Hủ ngày càng nhiều.
Thẩm Chi Hủ ngoảnh mặt làm ngơ, im lặng không nói gì.
“Người anh em ra phía sau ngồi đợi một lát đi, tôi làm nhanh lắm.”
“Một cân chia làm hai phần nhé.”
Anh Trần sửng sốt, cười: “Được, tôi biết rồi.”
Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ ra sau sạp hàng ngồi xuống, bên cạnh là nhóm người được Cao Hoằng Khải nhận ra lúc nãy, ánh mắt bọn họ dù vô tình hay cố ý đều rơi trên người Thẩm Chi Hủ.
Kiều Nghệ cảm nhận được, cô ngước mắt lên nhìn thử, trùng hợp đối mặt với ánh mắt của một người đàn ông trong nhóm đó. Anh ta dường như hơi giật mình, sau đó nhếch miệng cười, trong ánh mắt của Kiều Nghệ anh ta cố ý cầm một miếng thịt nướng nóng hổi lên, chậm rãi bỏ vào miệng nhấm nháp, còn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Kiều Nghệ: “…”
Ấu trĩ! (;¬_¬)
Kiều Nghệ lườm anh ta một cái, dáng vẻ vô cùng ghét bỏ.
Người đàn ông kia cứng đờ, sau khi lấy lại tinh thần thì nở một nụ cười thích thú.
Ái chà, con hổ trắng nhỏ này còn biết ghét bỏ người khác nữa kìa?
Anh ta còn muốn tiếp tục trêu chọc hổ trắng nhỏ nhưng tiếc là cô không tiếp tục nhìn sang nữa, cũng vào lúc này người thanh niên đang ôm hổ trắng nhỏ hờ hững quét mắt sang, anh ta chợt cảm thấy nguy hiểm. Cho đến khi người thanh niên kia dời ánh mắt, áo của anh ta đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
Thật đáng sợ, cảm giác đàn áp còn đáng sợ hơn đội trưởng nữa.
Anh ta hơi liếc mắt cảnh giác nhìn người thanh niên kia, quả nhiên một người vừa vung tay đã rút ra được sáu viên tinh hạch cấp một thì không phải là người tầm thường.
Có lẽ anh ta nên nói với đội trưởng, thử xem có thể lôi kéo người này vào tiểu đội của bọn họ không.
Không bao lâu sau anh Trần bưng ba phần thịt nướng lên.
Cao Hoằng Khải và Trần Khải Lương ngửi thấy mùi thịt nướng vô thức liếm môi, đang định lấy tinh hạch ra mua nửa cân thịt nướng của anh Trần thì Thẩm Chi Hủ đã đẩy hai phần hơi nhỏ hơn ra trước mặt hai người bọn họ.
“Anh Thẩm?”
Hai người khó hiểu nhìn Thẩm Chi Hủ.
“Ăn đi, coi như trả công hai người dẫn tôi tới đây.”
Thẩm Chi Hủ luôn vạch ra ranh giới một cách rõ ràng, anh không muốn nợ người khác.
Vốn dĩ hai người Cao Hoằng Khải muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Chi Hủ, lời cự tuyệt không thể thốt ra miệng. Bọn họ đành nhỏ giọng nói câu cảm ơn, sau đó bắt đầu chậm rãi ăn thịt nướng.
Cao Hoằng Khải đã từng nhìn thấy mặt tàn ác của Thẩm Chi Hủ nên càng cảm thấy sợ hãi Thẩm Hủ Chi hơn là sự sùng bái của Trần Khải Lương, nhưng hiện tại nhìn thấy hành động này của Thẩm Chi Hủ đột nhiên anh ta cảm thấy dường như Thẩm Chi Hủ cũng không đáng sợ đến như vậy, đúng không?
Anh ta vừa ăn thịt nướng vừa nghĩ như vậy.
Thịt nướng của anh Trần đều là những miếng lớn, xét thấy hổ trắng nhỏ vẫn chưa mọc răng, Thẩm Chi Hủ lấy một con dao sạch ra, cẩn thận cắt thịt nướng thành từng miếng nhỏ đút cho hổ trắng nhỏ ăn, nhìn cô vất vả ăn thịt nướng song đôi mắt xinh đẹp lộ ra sự vui mừng thì trên mặt anh cũng vô thức toát ra sự vui vẻ.
Gương mặt đẹp trai nhưng cũng đáng sợ kia tăng thêm mấy phần tình cảm.