Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 146

Chương 146
Cao Hoằng Khải và Trần Khải Lương yên lặng nhìn chăm chú, lần thứ hai cảm thán hổ trắng nhỏ được đối xử vô cùng tốt.

“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, anh không ăn à?

Kiều Nghệ ăn được lưng lửng rồi mới để ý thấy Người đẹp ốm yếu chưa ăn miếng thịt nướng nào cả, cô nhịn không được hỏi thăm.

“Ngao Ngao ăn no rồi sao?” Thẩm Chi Hủ nhanh chóng phủ định, mỗi ngày anh đều sẽ đút hổ trắng nhỏ ăn, số thịt hiện tại chỉ đủ để cô lưng lửng bụng: “Ngao Ngao ngoan nào, ăn thêm một chút nữa nha.”

Kiều Nghệ tiếp tục được Người đẹp ốm yếu đút thịt nướng ăn, cô vừa nhấm nháp vừa dùng chân chỉ chỉ thịt nướng, sau đó chỉ chỉ Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ hiểu ý: “Ngao Ngao cũng muốn tôi ăn đúng không?”

Kiều Nghệ gật đầu.

Đúng rồi, thịt nướng ăn ngon như vậy, cô cũng không thể ăn một mình nha, trong khoảng thời gian này Người đẹp ốm yếu cũng không được ăn ngon, bây giờ anh nên tự thưởng cho mình thật nhiều thịt nướng!

Đôi mắt đen láy của Thẩm Chi Hủ cong cong, anh ăn một miếng nhỏ theo yêu cầu của hổ trắng nhỏ.

Thịt nướng vừa đủ, quả thật ăn rất ngon!

Thẩm Chi Hủ ngẫm nghĩ, cảm thấy mình có thể học nướng thịt, như vậy sau này có thể nướng cho hổ trắng nhỏ ăn, không cần phải nhờ người khác.

Cứ thế, Thẩm Chi Hủ và hổ trắng nhỏ cùng ăn hết phần thịt nướng.

Sau khi rời sạp hàng thịt nướng, bọn họ tiếp tục đi đến khu giao dịch nhiệm vụ.

Dọc đường đi Kiều Nghệ vẫn luôn lén lút đánh giá những người sống sót là nữ giới, thầm nghĩ xem ai mới là nữ chính.

Đáng tiếc suốt đường đi Kiều Nghệ vẫn không phát hiện người sống sót là nữ giới nào có khí chất bá đạo của nữ chính cả.

Sau khi đi dạo khu giao dịch nhiệm vụ xong, lúc này Cao Hoằng Khải mới nói với Thẩm Chi Hủ rằng: “Anh Thẩm, đội trưởng của chúng tôi đã thuê một căn phòng cho anh, ngay trong khu dân cư dành cho dị năng giả, hiện tại anh có thể đi với chúng tôi đến đó.”

"Thuê trong bao lâu?"

"Một tháng."

"Dùng bao nhiêu tinh hạch?"

"Tám viên tinh hạch cấp một."

Thẩm Chi Hủ đã hiểu, nhờ sự che giấu của ba lô anh lấy từ trong không gian ra bốn viên tinh hạch cấp hai đưa cho Cao Hoằng Khải.

Cao Hoằng Khải nhìn thấy tinh hạch cấp hai thì hai mắt sáng lên, nhưng lý trí nói cho anh ta biết không thể nhận tinh hạch của Thẩm Chi Hủ.

“Anh Thẩm, đây là…?”

“Tôi vẫn có chỗ cần dùng tinh hạch cấp một, các người cầm bốn viên tinh hạch cấp hai này đi, đây là tiền thuê nhà.”

“Nhưng mà…” Đối mặt với vẻ mặt đừng can thiệp vào của Thẩm Chi Hủ, Cao Hoằng Khải chỉ đành nuốt những lời định nói vào trong, tiếp nhận tinh hạch từ tay Thẩm Chi Hủ: “Tôi sẽ giải thích tình hình cho đội trưởng.”

Thẩm Chi Hủ gật đầu, ra hiệu mình đã biết rồi: “Anh dẫn đường đi.”

Cao Hoằng Khải vội vàng gật đầu, cùng Trần Khải Lương và Thẩm Chi Hủ đi đến khu dân cư dành cho dị năng giả.

Căn phòng Lý Văn Bân thuê cho Thẩm Chi Hủ cách bọn họ không xa, để Thẩm Chi Hủ có việc gì cũng có thể dễ dàng tìm bọn họ, Thẩm Chi Hủ cũng không có ý kiến gì về việc này. Sau khi ôm hổ trắng nhỏ vào phòng xong, đầu tiên anh xem xét tình hình trong căn phòng, kiểm tra xem trong phòng có giám sát hay không, sau đó mới thả hổ trắng nhỏ xuống, khéo léo lấy ga trải giường từ trong không gian ra trải lên giường.

Kiều Nghệ giống như một vị quốc vương đang dò xét lãnh thổ của mình, đi vòng vòng khắp nơi trong phòng, sau đó thỏa mãn gật gật cái đầu tròn.

Một phòng ngủ một phòng vệ sinh, coi như không tệ.

“Ngao Ngao lại đây nào.”

Sau khi trải ga giường xong, Thẩm Chi Hủ vẫy tay với hổ trắng nhỏ.

Kiều Nghệ nghe thấy tiếng gọi của Người đẹp ốm yếu, đôi chân ngắn ngủn chạy tới.

“Grừ grừ…” Làm sao vậy?

Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ lên giường, hai tay nâng mặt hổ của cô lên.

Lần đầu tiên Kiều Nghệ bị Người đẹp ốm yếu đối xử như vậy, cô sững sờ vài giây.

 


Bình Luận (0)
Comment