Chương 148
"Grừ grừ." Chủ nhân chết tiệt, tôi không có chủ nhân, được chưa?
"Grừ grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, suốt ngày anh nghĩ vớ vẩn gì vậy!
Lông mày Thẩm Chi Hủ giật giật, có thể cảm giác được lúc này hổ trắng nhỏ đang không nói lời gì hay ho, chắc chắn là đang nói kháy.
"Tôi nói sai sao?"
"Grừ grừ grừ!"
Sai sai, còn sai quá sai đó!
"Grừ grừ grừ!" Một con hổ con giống như tôi sao lại có chủ nhân được!
"Grừ grừ grừ." Ngay cả Người đẹp ốm yếu anh cũng chỉ là động vật hai chân được hổ cưu mang! Hiểu chưa?
Mặc dù nói về cơ bản thì bây giờ đều là Người đẹp ốm yếu đang nuôi cô, nhưng Người đẹp ốm yếu nghe không hiểu, vậy thì cứ để hổ thỏa mãn cái miệng đi! He he he.
Hổ trắng nhỏ lại suy nghĩ viển vông, ngây ngốc rất là đáng yêu, Thẩm Chi Hủ không khỏi khẽ cười một tiếng và cúi đầu cọ vào chóp mũi của cô.
"Sao Ngao Ngao có thể đáng yêu như vậy nhỉ?"
Kiều Nghệ được khen đến nở ruột nở gan, cộng thêm cử chỉ thân mật của Người đẹp ốm yếu, lông mao xồm xoàm hạ xuống, gương mặt hổ nóng đến kinh người.
Đến khi cô ngẩng đầu lần nữa thì Thẩm Chi Hủ lại hỏi: "Vậy là trước đây Ngao Ngao không có chủ nhân?"
Kiều Nghệ gật đầu.
Chẳng biết tại sao mà nhìn thấy hổ trắng nhỏ gật đầu Thẩm Chi Hủ chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Đây có phải là ham muốn chiếm hữu mà mọi người thường nói không?
Thẩm Chi Hủ suy nghĩ, nhưng trước đây hổ trắng nhỏ không có chủ nhân, vậy cô biết các loại dược phẩm vật tư này từ đâu?
"Ngao Ngao, ai dạy em về dược phẩm và vật tư?"
Tiếng chuông báo động reo ầm ĩ trong lòng Kiều Nghệ.
Hỏng rồi! Bị lộ rồi!
Không được, cô phải giả ngu mới được!
Cô chớp chớp đôi mắt tròn, dáng vẻ cực kỳ vô tội.
Thẩm Chi Hủ suýt nữa bật cười.
Cô hổ trắng nhỏ này được lắm, lại bắt đầu giả vờ ngây ngốc rồi đấy.
Thôi, cô không muốn nói thì anh cũng không cần tiếp tục truy hỏi nữa.
"Đồ quỷ tinh quái." Thẩm Chi Hủ cố ý trừng mắt nhìn hổ trắng nhỏ.
Mặc dù cái trừng mắt này không đau không ngứa nhưng lại khiến Kiều Nghệ chột dạ mà liếm lông quanh miệng, trốn tránh ánh mắt của Người đẹp ốm yếu.
"Ôi, người anh em lại tới hả? Hôm nay các người có lộc ăn rồi, hôm qua tôi săn được một con heo rừng biến dị, mùi vị thật đúng là tuyệt vời."
Anh Trần lớn giọng thu hút sự chú ý của đám Kiều Nghệ, nhất là Kiều Nghệ, lúc nghe thấy heo rừng biến dị thì không khỏi liếm chòm lông quanh miệng một lần nữa.
"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu! Người đẹp ốm yếu! Chúng ta ăn đi! Ăn đi!
Không phải ngày nào anh Trần cũng mở quầy, chỉ khi săn được đồ tốt mới mở quầy, nhưng bảy ngày nay Kiều Nghệ đã gặp anh ấy ba bốn lần, đủ để chứng minh năng lực của anh Trần.
"Bây giờ không giả ngu nữa hả?" Thẩm Chi Hủ nhíu mày.
Kiều Nghệ hơi lúng túng, chòm râu run lên.
Ô kìa, Người đẹp ốm yếu tức giận rồi ư? Không phải sẽ không mua thịt cho hổ ăn chứ?
"Lấy trước hai cân." Thẩm Chi Hủ bị cho là tức giận móc tinh hạch ra đưa cho anh Trần, đang chuẩn bị ngồi vào quầy hàng thì một tiếng tiếng chó sủa liên tiếp từ xa tới gần vọng đến, trong đó còn kèm theo giọng nữ bất lực.
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
"Con chó ngu ngốc, đừng chạy nữa!"
"Tay của tao sắp bị mày kéo đứt rồi đó, đồ chó, mau dừng lại đi!"
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ vô thức nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy cách đó không xa một cô gái trẻ mặc bộ đồ chiến đấu màu đen đang bị một con husky cao khoảng sáu mươi centimet kéo chạy về phía trước.
Con husky có bộ lông dày, lúc chạy băng băng theo gió miệng còn hơi há ra, một nửa đầu lưỡi thè ra ngoài miệng, lại thêm cặp mắt màu xanh "thông minh", muốn ngáo bao nhiêu thì ngáo bấy nhiêu.
Đúng là con chó ngu ngốc.
Chòm râu của Kiều Nghệ run lên, cảm thấy khó chịu không biết phải làm gì.
Lại không ngờ ánh mắt của husky đang phi nước đại về phía quầy hàng của anh Trần lơ đãng liếc về hổ trắng nhỏ trong ngực Thẩm Chi Hủ, mắt xanh bỗng chốc sáng lên, tốc độ càng nhanh hơn. Cô gái trẻ phía sau tức giận mắng liên tục.