Chương 149
Lúc này, Kiều Nghệ cảm thấy một mối nguy hiểm vô cớ dấy lên trong lòng, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy con husky đó chăm chú nhìn mình, rõ ràng là đang chạy về phía cô.
Con husky này rõ ràng đã trưởng thành, cơ thể to gấp đôi Kiều Nghệ hiện tại, cộng thêm lúc cô làm con người có hơi sợ chó. Cho nên lúc ý thức được con husky lớn như vậy đang chạy về phía mình, cô không nghĩ ngợi mà leo lên vai của Người đẹp ốm yếu, chân trước ôm lấy đầu của anh, cằm đặt ở đỉnh đầu của anh, ở trên cao nhìn chằm chằm xuống con husky một cách cực kỳ cảnh giác.
Động tác của hổ trắng nhỏ rất nhanh, gần như khiến Thẩm Chi Hủ không có cơ hội phản ứng, chờ đầu nặng anh mới phản ứng được, lúc này husky cũng đã tới gần.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, còn chưa hành động thì con husky đang hưng phấn phi nước đại đã dừng chân lại, cách Thẩm Chi Hủ có nửa mét, ẳng ẳng ẳng kêu to, ánh mắt nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ nằm sấp trên đầu Thẩm Chi Hủ.
Con chó ngu ngốc, mày nhìn cái gì?
Kiều Nghệ không nhịn được trừng mắt với husky.
Không ngờ tiếng ăng ẳng của husky càng thê lương hơn, nó còn đang xoay vòng vòng tại chỗ.
"Xin lỗi, xin lỗi, con ngáo nhà tôi không dọa mọi người chứ?"
Lúc này, cô gái luôn bị husky kéo đi cũng tỉnh táo lại, luôn mồm nói xin lỗi Thẩm Chi Hủ, nhưng khi cô ấy vừa ngước mắt thấy nhan sắc của Thẩm Chi Hủ tim đã nhảy một cái, còn chưa mê muội được mấy giây thì lại bị hổ trắng nhỏ nằm sấp trên đầu anh thu hút, đôi mắt sáng rực.
"Trời ơi, hổ trắng nhỏ đáng yêu quá!"
"Ẳng ẳng ẳng!" Husky lại kêu lên khi thấy chủ nhân nhà nó cũng chú ý tới hổ trắng nhỏ, thậm chí nó còn nâng cơ thể lên dựa vào người chủ nhân mình, ý đồ đến gần hổ trắng nhỏ hơn.
Tạ Vân Nhã cũng lấy lại tinh thần vì hành động của con chó ngu ngốc nhà mình, cô ấy mỉm cười ngượng ngùng: "À, con chó ngu ngốc nhà tôi rất thích hổ trắng nhỏ nhà anh, đây là muốn chơi với nó đó."
Thẩm Chi Hủ đưa tay muốn ôm hổ trắng nhỏ nằm sấp trên đầu xuống, ai ngờ cô không muốn, quả thực là muốn nằm bò trên đầu anh luôn, đôi mắt hổ tròn xoe còn cảnh giác trừng mắt với con husky đang vô cùng nhiệt tình với mình.
"Ngao Ngao ngoan nào, xuống đây đi."
Tôi không xuống!
Lúc này Kiều Nghệ mới phát hiện nằm sấp trên đầu Người đẹp ốm yếu sẽ có tầm mắt rộng lớn và không khí trong lành như vậy, lúc này có hơi yêu thích, nói gì cũng không chịu xuống, cái đuôi còn đắc ý quét qua gương mặt của Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ bất lực, những nơi trên gương mặt bị cái đuôi của hổ trắng nhỏ quét qua ngứa ngáy, muốn túm lấy cái đuôi đang làm loạn của cô nhưng lại bị cô nhanh nhẹn tránh thoát.
Tạ Vân Nhã nhìn không chớp mắt, husky dựa vào người cô ấy cũng không cam chịu cô quạnh, ẳng một tiếng về phía hổ trắng nhỏ.
Ánh mắt Kiều Nghệ rơi lên người husky, giống như không chịu yếu thế mà đáp lại.
"Grừ grừ!"
"Gâu gâu gâu!"
"Grừ grừ grừ!"
Đến đi, ai sợ ai nào!
Kiều Nghệ khí thế hung hăng trừng mắt với husky, nhưng nếu như cô không nằm trên đầu của Thẩm Chi Hủ thì khí thế này còn có thể tăng thêm mấy phần.
Thấy ánh mắt xung quanh đều tập trung lại, Tạ Vân Nhã xấu hổ hai gò má nóng lên, tát vào miệng husky một cách nhanh chóng, hung ác và chuẩn xác.
"Con chó ngu ngốc, không được sủa nữa!"
Husky liều mạng vùng vẫy, Tạ Vân Nhã đành phải dốc hết sức bình sinh mới giữ được nó, đồng thời còn không quên dọa nạt: "Còn sủa nữa thì hôm nay không có thịt ăn đâu!"
Husky nghe hiểu, nó giãy giụa nhẹ hơn.
"Xin lỗi, làm mọi người chê cười rồi." Tạ Vân Nhã áy náy cười một tiếng.
Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu không có gì, lần này không để cho hổ trắng nhỏ đang đứng đắc ý từ chối, anh ôm cô xuống và nhẹ nhàng bóp chân của cô trừng phạt.
"Lấy đầu của tôi làm đệm hả?"