Chương 150
Kiều Nghệ lấy lại tinh thần từ sự đắc ý, nịnh nọt cọ vào cánh tay của Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ?" Ơ kìa, đây không phải chuyện đột nhiên xảy ra sao?
"Được rồi, đáng yêu quá!"
"Phụt!"
Đầu tiên là tiếng kinh ngạc của Tạ Vân Nhã, tiếp theo là một tiếng cười khẽ đột ngột vang lên.
Kiều Nghệ vô thức nhìn về phía phát ra tiếng cười, nhìn thấy mấy người đàn ông ngồi ở phía sau quầy hàng của anh Trần, trong đó có một người cô nhìn rất quen, chính là đồ quỷ ấu trĩ đã trêu chọc cô vào ngày đầu tiên đến căn cứ Hoài Long!
Nhưng rõ ràng tiếng cười không phải phát ra từ người đàn ông cô thấy quen, mà là người đàn ông mặc đồ rằn ri và cắt đầu đinh ngồi bên cạnh anh ta, có vết sẹo trên lông mày trái. Người nọ thấy cô nhìn lại, còn lộ ra một nụ cười lưu manh xấu xa.
Kiều Nghệ: “...”
Mặc dù người đàn ông kia rất đẹp trai, nhưng Người đẹp ốm yếu của cô vẫn đẹp hơn!
Cho nên Kiều Nghệ dứt khoát thu hồi ánh mắt, không nhìn anh ta nữa.
"Người anh em, thịt nướng của cậu sắp xong rồi, muốn ngồi xuống không?"
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng rồi bế hổ trắng nhỏ ngồi ở phía sau quầy hàng, cách mấy người đàn ông đó chỉ có nửa mét.
"Em gái à, hôm nay em cũng cho husky năm cân thịt hả?"
"Đúng vậy, sức ăn của con chó ngu ngốc lại tăng lên, tôi sắp không nuôi nổi rồi." Vẻ mặt Tạ Vân Nhã sầu khổ, nhìn con chó ngu ngốc nhà mình lại tha thiết nhìn chằm chằm vào thịt heo rừng biến dị, tức giận vỗ vỗ đầu của nó: "Sau này tự kiếm tiền ăn đi, nếu không mày sẽ không được ăn thịt đâu."
"Ẳng ẳng ẳng..."
Husky tủi thân.
"Hừ, đừng giả vờ tủi thân nữa." Tạ Vân Nhã đưa tinh hạch cho anh Trần rồi kéo husky tới sau quầy hàng, ngồi xuống gần Thẩm Chi Hủ mà chờ đợi. Husky vốn trông mong nhìn chằm chằm vào thịt heo rừng biến dị lại nhìn về phía hổ trắng nhỏ. Cái đuôi to xù lông vẫy qua vẫy lại, rõ ràng là muốn qua đó chơi với cô.
Nhưng dây xích bị Tạ Vân Nhã dắt ở trong tay, cộng thêm có thịt heo rừng biến dị uy hiếp nên nó không dám di chuyển.
Kiều Nghệ thấy vậy thì cảm thấy thích thú, không nhịn được hỏi Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu, con husky này là động vật biến dị hả?
Giọng nói vừa dứt thì anh Trần lập tức bưng thịt nướng lên, Thẩm Chi Hủ cho rằng hổ trắng nhỏ đói bụng, lấy dao găm ra cắt thành từng miếng, nhưng mà lúc này có một bóng râm chiếu xuống, chỗ trống đối diện bị ai đó chiếm mất.
Thẩm Chi Hủ ngước mắt nhìn, thấy ngồi ở đối diện mình không phải ai khác mà chính là người đàn ông đầu đinh có vết sẹo trên lông mày ở bàn gần đó.
Cố Hựu Kỳ vừa làm nhiệm vụ trở về thì nghe bạn thân Nhan Dục Chương nói gần đây căn cứ Hoài Long lại tới một người rất khó đụng vào, còn nuôi một con hổ trắng nhỏ, cảm giác áp bách còn mạnh hơn anh ta. Cố Hựu Kỳ lập tức có hứng thú, anh ta phái người điều tra thì biết được người đàn ông đó tên là Thẩm Chi Hủ, là người thành phố Lang theo chân tiểu đội Bình Minh trở về, đăng ký là người bình thường.
Người bình thường có thể có cảm giác áp bách ghê gớm như vậy sao?
Cố Hựu Kỳ không tin, cảm thấy người khó đụng vào tên là Thẩm Chi Hủ này đang muốn giả heo ăn thịt hổ, vả lại càng thú vị hơn là Thẩm Chi Hủ trở về cùng với tiểu đội Bình Minh nhưng lại không gia nhập vào tiểu đội Bình Minh. Mà tiểu đội Bình Minh lại không có ý kiến gì với việc này, thậm chí đội trưởng của tiểu đội Bình Minh hình như còn rất kính nể Thẩm Chi Hủ.
Có thể để cho một dị năng giả hệ kim cấp hai kính nể, Thẩm Chi Hủ này rất khó lường.
Hơn nữa, Thẩm Chi Hủ tới căn cứ Hoài Long bảy ngày thì toàn ở trong khu dân cư, chỉ mỗi buổi chiều mới ôm hổ trắng nhỏ đi ra ngoài, đến khu giao dịch nhiệm vụ tản bộ và ăn thịt nướng ở quầy hàng của anh Trần.