Chương 156
Mấy dị năng giả này đã từng gặp động vật biến dị nên biết sự nguy hiểm của chúng, đương nhiên cũng cho rằng hổ trắng nhỏ này cũng là động vật biến dị, sợ đến mức không ngừng lùi về phía sau, buông ra vài câu hung hãn rồi chạy trối chết.
Đồ hèn nhát!
Kiều Nghệ khinh thường liếm lông bên mép.
"Ngao Ngao hung dữ vậy sao?" Thẩm Chi Hủ biết hổ trắng nhỏ đang bảo vệ mình, ý cười lan lên đuôi mày và khóe mắt, tay cũng vuốt ve sống lưng của cô.
"Grừ grừ." Đương nhiên rồi, sau này tôi muốn trở thành hổ trắng lớn uy lực và khí phách giống như hổ mẹ, sao có thể không hung hăng được chứ?
Phải nói rằng thân thể của cô cũng đã dài hơn, nhưng còn thua thân thể mạnh mẽ hoàn mỹ của hổ mẹ rất rất nhiều.
***
Ngô Tương Nhược đi theo đội trưởng tới khu giao dịch nhiệm vụ thì nghe thấy có người dùng tinh hạch hệ mộc cấp 3 trao đổi tinh hạch không thuộc tính.
Lời này lập tức thu hút sự chú ý của đội trưởng, anh ta vốn là dị năng giả hệ mộc, nhưng bây giờ chỉ có cấp 2, chỉ cách cửa một bước nữa là có thể thăng lên cấp 3, cho nên sau khi nghe được tin tức này thì lập tức dẫn theo Ngô Tương Nhược đi tìm quầy hàng giao dịch tinh hạch.
Từ xa, Ngô Tương Nhược thấy gương mặt đẹp trai mà mình nhung nhớ bao lâu nay, cô ta sải bước đi tới đó bất chấp đội trưởng ở bên cạnh.
"Thẩm, Thẩm Chi Hủ, là anh ư? Anh vẫn còn sống!"
Ngô Tương Nhược vốn cho rằng sau khi chia tay Thẩm Chi Hủ ở ngoại ô thành phố Lang thì sẽ vĩnh viễn không gặp lại, không ngờ rằng có thể gặp lại Thẩm Chi Hủ trong căn cứ Hoài Lang! Anh còn sống! Còn sống rất tốt!
Giờ phút này, một cảm giác kích động đang lan tràn trong lòng Ngô Tương Nhược, nhịp tim cũng không khống chế được mà tăng nhanh.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy có người gọi tên mình, anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người phụ nữ xa lạ, lông mày anh cau lại, không muốn phản ứng, nhưng hổ trắng nhỏ trong ngực anh nhận ra người phụ nữ này là ai, con ngươi hơi co lại.
Ồ, cô nhớ ra rồi!
Đây là một trong những đồng đội đã vứt bỏ Người đẹp ốm yếu trước đây!
Lúc trước cô ta còn giống như tình cảm sâu đậm với Người đẹp ốm yếu cơ mà, song cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đồng ý với đồng đội bỏ lại Người đẹp ốm yếu.
Trước kia Kiều Nghệ không có tư cách phê phán hành vi vứt bỏ Người đẹp ốm yếu của bọn họ, nhưng bây giờ cô và Người đẹp ốm yếu là cùng một “nhà”, cho nên giờ phút này cô nhìn Ngô Tương Nhược rất không vừa mắt.
Hơn nữa người này nhìn thấy Người đẹp ốm yếu vẫn sống tốt mà không hề có ý định xin lỗi, điều này càng khiến cô khó chịu hơn.
Ngô Tương Nhược nhìn thấy vẻ xa lạ từ trong ánh mắt Thẩm Chi Hủ, điều này như một gáo nước lạnh dội lên trên đầu cô ta.
"Thẩm Chi Hủ, anh không nhớ tôi sao? Tôi là Ngô Tương Nhược, trước đây chúng ta cùng một tiểu đội!"
Cô ta vừa nói như vậy thì Thẩm Chi Hủ cũng nhớ ra, mỉm cười khó hiểu: "Ồ, thì ra là tiểu đội đã từng bỏ rơi tôi sao?"
Thẩm Chi Hủ không có ác cảm gì với tiểu đội này, cũng không có thiện cảm, nhưng anh cảm nhận được sự căm phẫn và bất bình của hổ trắng nhỏ trong ngực, vì thế mới nói ra câu hỏi này.
Sắc mặt Ngô Tương Nhược ngượng ngùng: "Anh, anh còn hận chúng tôi sao? Lúc ấy chúng tôi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, sau đó tôi đã áy náy rất lâu..."
Hơn nữa sau khi rời khỏi thành phố Lang không bao lâu thì bọn họ gặp phải làn sóng zombie, người đầu tiên đề nghị bỏ rơi Thẩm Chi Hủ là Sở Đào cũng mất mạng vào miệng của zombie.
"Ồ thế à."
Thẩm Chi Hủ có thể hiểu được hành động bỏ rơi mình của bọn họ, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi.
Ngô Tương Nhược thấy Thẩm Chi Hủ không thay đổi sắc mặt, trong lòng càng khó chịu hơn, không biết nên nói gì, vẫn là đội trưởng của cô ta đánh hơi được mờ ám nên bu lại, mỉm cười nói với Thẩm Chi Hủ: "Anh tên là Thẩm Chi Hủ đúng không? Chào anh, tôi là Hồ Ngọc Vanh, là đội trưởng hiện tại của Tương Nhược. Anh đang muốn dùng tinh hạch hệ mộc trao đổi tinh hạch không thuộc tính đúng không? Ở chỗ tôi có ba tinh hạch cấp 2, anh xem có thể đổi với anh được không?"