Chương 160
"Grừ."
Hổ mẹ nhẹ nhàng rống lên một tiếng, xem như chào hỏi thú hai chân này.
Thẩm Chi Hủ khẽ nhướng mày, bờ môi khơi hiện lên nụ cười: "Mi là mẹ của Ngao Ngao sao? Chào mi, ta tên là Thẩm Chi Hủ."
(Thẩm Chi Hủ: Chào mẹ vợ!
Đại Bạch: “Rống…”)
Hổ mẹ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Khung cảnh hài hòa này khiến tất cả mọi người đang xem đều tấm tắc lấy làm lạ, ngược lại là Trình Dao cảm thấy có hơi chướng mắt, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Vẫn là Cố Hựu Kỳ thấy người vây xem càng ngày càng đông nên đề nghị bọn họ trở về rồi nói.
Cứ như vậy, Thẩm Chi Hủ dẫn hai hổ trắng một lớn một nhỏ, sau lưng còn có Trình Dao mặt vô cảm đi theo về khu dân cư của dị năng giả.
“Grừ grừ…” Mẹ, đây là căn cứ Hoài Long chỗ mà con và Người đẹp ốm yếu đang ở, mặc dù hơi nhỏ nhưng nội thất đầy đủ!
Kiều Nghệ vui vẻ gật đầu đắc ý, dẫn hổ mẹ lần đầu tới căn cứ thoải mái đi dạo quanh căn nhà một phòng tắm một phòng ngủ.
Hổ mẹ cũng cẩn thận quan sát xung quanh xem chỗ ở bây giờ của nhóc con.
Khuôn mặt Thẩm Chi Hủ không biểu cảm nghênh đón Trình Dao đi vào nhà, anh nhìn biểu cảm vui sướng của hổ trắng nhỏ cũng không nhịn được mỉm cười, nhưng khi nhìn sang Trình Dao lại vụt tắt đi vài phần ý cười.
“Căn nhà hơn nhỏ một chút, cô ngồi xuống sô pha trước đi!”
Gần cửa có một chiếc ghế sô pha, Thẩm Chi Hủ kêu Trình Dao ngồi xuống.
Sau khi Trình Dao mịt mờ quan sát trang trí trong nhà xong, lúc này mới ngồi xuống sô pha.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Trình Dao, chắc anh là chủ nhân của Đại Bạch nhỉ?”
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Đại Bạch lại khăng khăng về thành phố Lang rồi, thì ra ở đó không chỉ có hổ con của nó mà còn có chủ nhân nữa.
Nhưng những thứ này rõ ràng đều không có ở kiếp trước, căn cứ Hoài Long không có dị năng nào tên Thẩm Chi Hủ, xem ra nàng sống lại thay đổi khá nhiều chuyện.
Trình Dao đi thẳng vào vấn đề khiến Thẩm Chi Hủ hơi ngạc nhiên, sau khi trong lòng ngẫm đi ngẫm lại hai chữ ‘chủ nhân’, anh cười như không cười.
“Thẩm Chi Hủ.” Anh giới thiệu tên mình trước, sau đó mới nói: “Nếu như trong miệng cô Đại Bạch chỉ là mẹ của Ngao Ngao, vậy xin lỗi tôi cũng không phải chủ nhân của nó.”
Ngay cả hổ trắng nhỏ Thẩm Chi Hủ cũng không nghĩ mình là chủ nhân của cô, anh cảm giác mình bản thân giống như đồng bọn của cô hoặc giống như một người chăn nuôi.
(Kiều Nghệ: Là chồng!
Thẩm Chi Hủ: Dạ, vợ!)
Trình Dao nghe được lời này ban đầu là sửng sốt, sau đó trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng khôn xiết, cuối cùng nàng nghĩ đến dáng vẻ lúc gặp chỉ còn hơi thở thoi thóp của Đại Bạch, lửa giận trong lòng bùng lên, giọng điệu khá lạnh lùng.
“Nếu anh không phải chủ nhân của Đại Bạch, vậy tại sao phải để cho một mình nó chống lại zombie tốc độ cấp 4, nếu như không phải tôi cứu nó đã…”
Từ cuối cùng dù thế nào Trình Dao cũng không nói ra khỏi miệng được, đôi môi đỏ mím chặt.
Mà Thẩm Chi Hủ bị Trình Dao chỉ trích bất ngờ cũng sửng sốt một chút.
Zombie tốc độ cấp 4?
Đây là chuyện mà anh chưa từng được biết.
Anh vô thức nhìn về phía hổ trắng nhỏ.
Vốn dĩ Kiều Nghệ đang nằm trên người hổ mẹ chuyên tâm để nó liếm lông cũng bị lời chỉ trích của nữ chính đứng hình vài giây, ngaooo một tiếng cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào đầu hổ mẹ.
“Ngao ngao…” Mẹ chịu khổ rồi.
“Ngao ngao…” Bây giờ dị năng của con đã tăng lên cấp 3 rồi, sau này có gặp nguy hiểm mẹ không thể tự mình chống chọi nữa, con cũng có thể giúp được.
Kiều Nghệ thề son sắt đảm bảo, giọng nói của Trình Dao lại vang lên lần nữa.
“Sao anh không nói chuyện?”
Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, khẽ cau mày.
Cô rất cảm kích nữ chính đã cứu hổ mẹ, nhưng nàng vừa đến không phân phải trái đúng sai đã chỉ trích Người đẹp ốm yếu như vậy có hơi quá đáng nha?
Cũng ngay lúc này Thẩm Chi Hủ cũng suy đoán một hồi nguyên nhân và kết cục, hổ trắng lớn chắc cũng vì hổ trắng nhỏ nên mới tự mình dẫn dụ zombie tốc độ cấp 4, sau đó bị thương nặng được Trình Dao cứu.