Chương 161
Nếu như vậy thì hổ trắng nhỏ từ đâu đến? Hổ trắng lớn được Trình Dao cứu, mà Trình Dao thì lại ở căn cứ Hoài Long?
Từng sự bí ẩn hiện lên trong đầu Thẩm Chi Hủ, thêm việc thuốc men và vật liệu lần trước, anh càng cảm thấy trên người hổ trắng nhỏ chồng chất nhiều điểm đáng ngờ.
Trong lúc Thẩm Chi Hủ lại nghe thấy giọng nói hàm chứa bực mình của Trình Dao, anh cất những sự ngờ vực trong lòng, khuôn mặt cười cho có: “Tôi không biết ý cô nói là gì? Lúc tôi gặp Ngao Ngao thì chỉ có một mình em ấy thôi.”
Nếu như hổ trắng lớn thật sự vì hổ trắng nhỏ mà dẫn dụ zombie tốc độ cấp 4, như vậy nó là vì cứu con của chính mình, mặc kệ là ai cũng không thể chỉ trích.
Hiển nhiên Trình Dao không ngờ tới Thẩm Chi Hủ sẽ trả lời câu này, nàng là người thông minh cũng nghĩ đến khả năng của anh, ánh mắt không nhịn nổi nhìn vào Đại Bạch, nhưng lúc nhìn thấy hổ trắng con vẻ ngoài giống hệt đang nằm trên lưng nó, trong lòng dâng lên một cảm giác không tên.
Trình Dao biết bản thân quá kích động rồi, nàng bình tĩnh lại tâm trạng mình: “Xin lỗi anh, tôi kích động rồi.”
Thẩm Chi Hủ không lên tiếng, bầu không khí trong nhà có hơi ngại ngùng, nhân vật duy nhất không bị ảnh hưởng là hổ mẹ vừa mới tìm thấy nhóc con của mình.
Hổ trắng lớn nhận thấy hổ trắng nhỏ nằm trên lưng mình không yên giấc, hổ mẹ nhẹ nhàng lắc con xuống. Sau khi thấy khuôn mặt lơ mơ của con mình, hổ mẹ há miệng cắn vào cái cổ mềm mại của nhóc con, đang chuẩn bị ngậm lên lại phát hiện nhóc con nặng hơn nhiều rồi nên đành phải buông ra, tìm chỗ khác để cắn rồi đi đến bên cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài đang chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, vừa đúng lúc để hai mẹ con phơi nắng.
Kiều Nghệ rất lâu rồi không có nhận được cảm giác này nên nghẹn ngào trong cổ họng, cô nhìn thoáng Người đẹp ốm yếu vừa luyến tiếc vừa bất lực. Nhưng khi nhìn thấy một nụ cười chợt hiện lên trong đôi mắt đen tuyệt đẹp của anh, khuôn mặt hổ thoắt cái lại nóng lên rồi.
“Gào gào gào…” Mẹ này, chúng ta thương lượng đi, ở trước mặt Người đẹp ốm yếu có thể giữ chút mặt mũi cho con được không?
Tiếc là hổ mẹ hoàn toàn không biết nhóc con mình đang gào gào gào vì cái gì, sau khi nó bỏ cô xuống nó thì nằm cạnh bên cửa sổ tắm nắng, nhân tiện kéo hổ con đến trước mặt mình, cái lưỡi to dày màu hồng chậm rãi liếm cái đầu tròn xốc xếch của nhóc con.
Thoáng cái Kiều Nghệ đã bị hổ mẹ liếm đến mức nằm lật ngửa người, cô không thể làm gì khác hơn là liều mạng chống đỡ thân mình.
Cảnh tượng này rất ấm áp, ít ra Thẩm Chi Hủ vẫn rất thích nhìn dáng vẻ cam chịu của hổ trắng nhỏ, đáng tiếc người phụ nữ bên cạnh quá biết phá vỡ khung cảnh lại mở miệng vào lúc này: “Vậy anh định làm như thế nào?”
Thẩm Chi Hủ không nỡ thu tầm mắt về, hỏi thẳng: “Cái gì mà định làm như thế nào?”
Lời Trình Dao muốn nói cũng không biết vì sao lại nuốt trở lại.
Bây giờ Trình Dao biết Đại Bạch không có chủ nhân, chỉ có một bé hổ con, vậy sau này chắc chắn nó sẽ ở bên cạnh con mình, mà hổ con được người đàn ông trước mặt tên Thẩm Chi Hủ nuôi dưỡng, vậy có nghĩa là Đại Bạch sẽ ở lại bên cạnh anh?
Nói một cách công bằng, kiếp trước Trình Dao và Đại Bạch có mối quan hệ đồng bọn chiến đấu thân thiết và khắng khít, nàng không hy vọng kiếp này nó sẽ rời khỏi nàng, cho nên dù có thế nào bản thân cũng sẽ mãi đấu tranh vì điều đó.
Ánh mắt Trình Dao dần trở nên kiên định: “Về vấn đề sở hữu bọn họ.”
“Vấn đề sở hữu?” Thẩm Chi Hủ lặp lại một lần, giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười, khẽ cười một tiếng.
Tai Kiều Nghệ giật giật theo bản năng ngước mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Vốn dĩ thường ngày Người đẹp ốm yếu đã xinh đẹp rồi, bây giờ cười một cái nhan sắc càng rạng rỡ hơn nhiều, cô rất tự nhiên mà bị vẻ đẹp của anh đả kích, len lén đi từ từ đến bên người của mẹ, thấp giọng hỏi: “Gào gào…” Mẹ xem Người đẹp ốm yếu có phải rất đẹp hay không?