Chương 162
“Gào gào…” Con nói với mẹ này, Người đẹp ốm yếu đúng là loài người đẹp nhất mà con thấy, những nam ngôi sao kiếp trước mà con từng thấy cũng không sánh nổi Người đẹp ốm yếu.
Hổ mẹ nghe nhóc con kêu to gào gào thì nhìn theo ánh mắt cô, ánh mắt hổ nhìn vào hai thú hai chân cách đó không xa, liếm lông quanh miệng không biết đang nghĩ cái gì.
Đột nhiên Thẩm Chi Hủ cười nhẹ khiến cho Trình Dao đang chột dạ trong tức khắc mặt nóng lên, giọng nói gượng gạo: “Anh cười cái gì?”
“Cô Trình, cô không cảm thấy vấn đề này buồn cười à?” Thẩm Chi Hủ dần dần ngừng cười, ý cười trong mắt cũng biến mất sạch: “Tôi nghĩ cô cũng biết động vật biến dị đã không còn là những dã thú trước kia bị con người nuôi nhốt trong lồng sắt nữa, chúng nó bây giờ tự có lối suy nghĩ và cách nghĩ của riêng mình, vấn đề thuộc về ai không phải do tôi và cô quyết định, mà là xem nguyện vọng của bọn họ.”
Câu nói này giống như một bàn tay tát thẳng vào mặt của Trình Dao, đau rát, đương nhiên nàng hiểu rõ điều đó, nhưng bản thân nàng thật sự không muốn rời xa Đại Bạch.
“Được, vậy thì tôi hỏi mong muốn của Đại Bạch.” Trình Dao hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi về phía hổ trắng lớn, ngồi xổm xuống bên cạnh nó. Sau đó nàng nghiêm túc và trịnh trọng nhìn vào đôi mắt tròn trịa màu xanh lam nhạt như thủy tinh của nó: "Đại Bạch, mi có bằng lòng ở bên cạnh và làm bạn chiến đấu của ta không?"
Vốn dĩ hổ mẹ đang liếm móng vuốt của mình nhưng khi nghe câu hỏi của thú hai chân bèn lắc nhẹ cái đuôi, ánh mắt nhìn vào nhóc con đang ở một bên.
Trình Dao cũng thuận thế nhìn qua biết hổ con là mấu chốt đột phá của vấn đề, trên mặt nở ra nụ cười thân thiết.
“Chào hổ con, ta là Trình Dao, trước đây từng cứu mẹ của mi, mi có bằng lòng cùng mẹ đi theo ta không? Ta sẽ đối xử cực kỳ tốt với bọn mi.” Trình Dao đặc biệt nhấn mạnh những chữ cuối.
Ngay từ trước khi tới căn cứ Hoài Long Kiều Nghệ cũng đã nghĩ sau này sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô không nghĩ tới ngày phải lựa chọn sẽ nhanh đến như vậy.
Cô luyến tiếc hổ mẹ, nhưng vì để bản thân và hổ mẹ có thể sống sót ở tận thế này lâu hơn một chút, chắc chắn không thể rời khỏi Người đẹp ốm yếu.
Cho nên giữa nữ chính và Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ kiên định lựa chọn anh.
Đừng nói Trình Dao có hào quang nữ chính, ở trong quyển tiểu thuyết tận thế lừa bịp này, trùm phản diện mới là người thắng cuối cùng, nữ chính và nam chính ở trước mặt trùm phản diện cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy hạ quyết tâm tàn nhẫn, cọ xát khuôn mặt hổ mẹ, cảm nhận hàm râu của hổ mẹ quấn lại gò má làm cô đau đớn, lòng cũng đau thắt như vậy.
Kiều Nghệ cọ xát xong bàn chân ngắn vững vàng đi về bên chân Người đẹp ốm yếu, dùng đầu cọ vào bắp chân anh.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu tôi chọn anh đó.
Mặc dù Kiều Nghệ đã chuẩn bị tâm lý xong nhưng vẫn không nhịn được mà khóc, cô không muốn cho người khác nhìn thấy dáng vẻ khóc thút thít của mình, bèn vùi mặt vào bên quần của Người đẹp ốm yếu.
Thật không ngờ tới, lúc cô vùi mặt vào quần Thẩm Chi hủ thì hổ mẹ cũng hành động, nó kiên định đi về phía nhóc con, cúi đầu liếm liếm cái đầu tròn nhỏ. Sau đó ngậm gáy cô nhẹ nhàng nhảy một cái lên sô pha, thân thể cao lớn đẩy Thẩm Chi Hủ rớt khỏi ghế sô pha.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Mẹ của Ngao Ngao thật là mạnh mẽ.
(Thẩm Chi Hủ: Bị mẹ vợ ghét bỏ phải làm sao? Cầu online!!!)
Kiều Nghệ chỉ ngây ngốc ngẩng đầu, nước mắt bị hổ mẹ dịu dàng liếm hết.
“Ngaooo?”
Sắc mặt Trình Dao không tốt lắm: “Đại Bạch, mi chọn cùng hổ con ở lại đây sao?”
Hổ mẹ không trả lời Trình Dao, nhưng hành động của nó đã nói rõ tất cả.
Trình Dao không muốn từ bỏ, sau đó nói: “Đại Bạch, mi có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?”
Kiều Nghệ bị ảnh hưởng của tiểu thuyết nên trong tiềm thức cảm thấy hổ mẹ nhất định sẽ rời đi cùng nữ chính, cho nên cô hiểu lúc này là hổ mẹ lựa chọn mình, kích động điên cuồng lắc đuôi, không ngừng liếm khuôn mặt hổ mẹ.