Chương 166
Chẳng lẽ Người đẹp ốm yếu cũng ở cấp 4?
Shh...
Kiều Nghệ khiếp sợ khi nghĩ đến khả năng này.
Quả nhiên là người sẽ trở thành trùm phản diện siêu cấp trong tương lai, tài năng thiên bẩm, rõ ràng thời gian anh thức tỉnh dị năng muộn hơn cô, thế nhưng tốc độ thăng cấp lại không chỉ nhanh gấp đôi cô cơ đấy.
“Ngao Ngao đói rồi à?”
Thẩm Chi Hủ giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là sáu rưỡi, là giờ ăn tối, có điều...
Anh lúng túng nhìn về phía hổ trắng lớn, trong không gian của anh không có thức ăn thích hợp cho hình thể này của nó.
“Mẹ Ngao Ngao, mi có đói không?”
Hổ mẹ lắc đầu, một ngày nó chỉ cần ăn một bữa, trước khi đến nơi ở của con người này cũng đã ăn một bữa no nê, vì thế lúc này nó hoàn toàn không đói bụng.
Thẩm Chi Hủ khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngược lại hổ trắng nhỏ lại rất gì và này nọ mà dùng móng vuốt xoa xoa bụng của hổ trắng lớn, sau đó nghiêm túc kêu lên với anh.
“Grừ grừ...” Báo cáo Người đẹp ốm yếu, bụng của hổ mẹ tròn vo, chắc chắn là đã ăn no rồi mới đến căn cứ Hoài Long.
Thẩm Chi Hủ lập tức bật cười, đưa tay xoa xoa lỗ tai cô.
“Ngao Ngao thật là thông minh.”
Dĩ nhiên rồi, tôi là hổ con thông minh nhất đấy!
Kiều Nghệ ngẩng đầu, dáng vẻ có chút vênh váo tự đắc.
Vẫn là hổ mẹ không nhìn nổi bộ dạng ngu ngốc này của nhóc con nhà nó, bèn dùng đầu ủi cái mông của cô. Kiều Nghệ vốn đang đắc chí không thôi cứ như vậy bị mẹ già nhà mình đẩy cho ngã dúi mặt xuống đệm một cách bất ngờ.
Kiều Nghệ: “...”
Đáng ghét, mẹ à, con có phải là hổ con mẹ thương yêu nhất không thế?
Lúc này, một tiếng cười khẽ truyền tới từ trên đỉnh đầu.
Khi cô nhận ra đây là tiếng cười của Người đẹp ốm yếu thì xấu hổ quẫn bách không thôi, dứt khoát nằm xuống tại chỗ, vùi mặt vào tấm đệm.
Ôi, tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa, thanh danh cả đời của tôi huhuhu!
Thẩm Chi Hủ cực kỳ vui vẻ, cũng không làm phiền hổ trắng nhỏ rõ ràng muốn ổn định lại tâm trạng, đứng dậy đi chuẩn bị cơm tối cho bản thân và cả cô.
Cơm tối hôm nay của Kiều Nghệ vẫn là thịt ức gà, tuy nhiên còn có thêm một bát sữa dê.
Vốn dĩ cô đang ăn đến ngon lành, không ngờ một cái đầu hổ lớn ghé lại đẩy cô ra, ung dung thong thả liếm sữa dê trong bát.
Hổ mẹ hình như rất thích sữa dê, cái đuôi sau lưng cũng đang nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Kiều Nghệ bị đẩy ra hoàn hồn lại, không tranh giành với hổ mẹ mà là nhìn về phía Người đẹp ốm yếu với vẻ đáng thương.
Ánh nhìn này gần như khiến trái tim của Thẩm Chi Hủ tan chảy, lập tức nhanh tay đi pha một bát sữa dê khác.
Chẳng bao lâu sau, một bát sữa dên bốc hơi nóng được đặt bên cạnh hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ vui vẻ, cúi đầu liếm đến vui sướng.
Thẩm Chi Hủ cứ nhìn hai con hổ trắng giống nhau cúi đầu uống sữa dê như vậy, chẳng hiểu tại sao anh lại có cảm giác như thể mình đang nuôi hai con mèo lớn.
Mọi người ăn uống no say, Kiều Nghệ chạy đi giày vò hổ mẹ đã lâu không gặp, Thẩm Chi Hủ mang bát đũa đi rửa sạch sẽ, sau đó cầm quần áo sạch vào phòng tắm.
Đợi đến khi anh đi ra, hổ trắng nhỏ đã dựa vào hổ trắng lớn ngủ thiếp đi. Bấy giờ anh mới nhận ra một chuyện cực kỳ quan trọng, đó là hổ trắng lớn đến rồi, anh sẽ không thể ôm hổ trắng nhỏ nằm ngủ được nữa!
Trong một khoảnh khắc như thế, Thẩm Chi Hủ cảm thấy ấm ức, nhưng nhìn hai mẹ con thân thiết dựa sát vào nhau, trái tim của anh vẫn mềm xuống.
Bỏ đi, hổ trắng nhỏ đã lâu không gặp mẹ rồi, lúc này muốn ở gần mẹ cũng là điều dễ hiểu, anh vẫn nên từ từ thích ứng với cuộc sống không thể ôm cô đi ngủ thôi.
Thẩm Chi Hủ than thở xong, rón rén trèo lên giường.
Lúc anh trở mình, hổ mẹ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thẩm Chi Hủ, sau đó lại cúi đầu xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Đầu nó tựa sát vào nhóc con, ngửi mùi vị quen thuộc trên người cô, cuối cùng nó cũng có thể yên tâm ngủ ngon giấc rồi.
(Thẩm Chi Hủ: Đó là mẹ vợ, ta nhịn!)