Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 167

Chương 167
Lúc này, hổ trắng nhỏ đang lim dim cũng chìm vào giấc mơ đẹp có hương vị ngọt ngào, trong nháy mắt hổ mẹ tựa vào kia, cô như cảm giác được mà cọ cọ, tiếp theo ngủ sâu hơn.

Kiều Nghệ đã nằm mơ.

Trong giấc mơ có một con hổ trắng lớn, bụng của nó phình to, chứng tỏ nó đang trong trạng thái mang thai.

Nhờ một con hổ trắng lớn khác chăm sóc, con hổ trắng lớn này rõ ràng sống rất tốt đẹp. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, thế giới thay đổi, một bầy zombie có vẻ mặt dữ tợn đã xông vào công viên động vật hoang dã, bọn chúng gào thét tấn công về phía những động vật trong công viên.

Tiếng gào thét, tiếng kêu la thảm thiết, đi đôi với đó là máu tanh tràn ngập toàn bộ công viên động vật hoang dã.

Hổ trắng lớn mang thai được một con hổ trắng lớn khác bảo vệ mà bình an trốn ra khỏi công viên, nhưng đổi lại chính là con hổ trắng lớn còn lại đã không may chết dưới miệng của bầy zombie.

Cứ như vậy, hổ trắng lớn thoát khỏi nguy hiểm lảo đảo chạy về phía một khu biệt thự gần như không có người ở. Cũng bởi vì sự việc nguy hiểm quá độ hôm nay, hổ trắng lớn bị kích thích đến mức sinh con trước thời hạn.

Nó sinh ra được một con hổ con, nhưng vừa mới sinh ra, hổ con cũng không nhúc nhích, rõ ràng đã không còn hơi thở. Cho dù hổ trắng lớn có liếm láp hay dùng lỗ mũi nhẹ nhàng cọ cọ như thế nào đi nữa, hổ con cũng không tỉnh lại, thân thể cũng càng ngày càng lạnh như băng.

Thời gian trôi qua từng chút một, hổ trắng lớn dường như đã nhận ra điều gì đó, đôi mắt xanh nhạt tròn xoe bình tĩnh kia bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, cuối cùng hội tụ thành nước mắt lăn từ trên khóe mắt xuống.

Cảnh tượng này khiến Kiều Nghệ vô cùng đau lòng, cũng làm cho cô đột ngột tỉnh giấc, mơ màng mở to đôi mắt tròn xoe.

Lúc này, trời vừa mới sáng, ánh sáng trong căn nhà lờ mờ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến thị lực của Kiều Nghệ. Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy hổ mẹ đang ngủ yên bình bên cạnh mình, sau đó nâng đầu lên tựa vào cái đầu lớn của hổ mẹ, yên lòng nhắm hai mắt lại.

Gần như trong giây phút cô tỉnh lại kia, Kiều Nghệ đã hiểu hổ trắng lớn mang thai trong giấc mơ là hổ mẹ của mình. Cô không biết giấc mơ là do bản thân mình tạo ra hay là tất cả những chuyện mà hổ mẹ đã trải qua khi cô chưa xuyên qua tới. Nhưng tất cả mọi thứ này đều không còn quan trọng nữa, Kiều Nghệ chỉ cần biết cô còn sống, hổ mẹ vẫn còn sống thật tốt là đủ rồi.

Trong bóng tối, hổ mẹ mở mắt ra, thấy nhóc con ngủ cũng không ngủ ngoan, đáy mắt thoáng lóe lên vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng lại không nỡ đẩy nhóc con ra, bèn chậm rãi nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Thẩm Chi Hủ không có hổ trắng nhỏ ở bên cạnh, rõ ràng không ngủ ngon giấc. Cho đến ban ngày tỉnh lại, màu xanh đen nhàn nhạt dưới mắt anh lại trông cực kỳ bắt mắt trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của anh.

Vì thế, Kiều Nghệ còn hết sức lo lắng cọ cọ vào bắp chân anh, ân cần hỏi.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, anh sao thế? Ngủ không ngon à?

Thẩm Chi Hủ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hổ trắng nhỏ, lắc lắc đầu rồi giơ tay lên xoa xoa đầu cô: “Tôi không sao, Ngao Ngao à, hôm nay chúng ta phải ra khỏi căn cứ Hoài Long, em có vui không?”

Kiều Nghệ gật đầu.

Chỉ cần có hổ mẹ ở đây, Người đẹp ốm yếu cũng ở đây, cô đi đâu cũng sẽ rất vui vẻ.

“Ngoan ngoãn chờ tôi nhé, tôi đi làm bữa sáng cho em.” Thẩm Chi Hủ suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía hổ trắng lớn: “Mi muốn không? Là sữa dê như tối hôm qua.”

Anh cảm thấy cứ gọi hổ trắng lớn là mẹ Ngao Ngao nghe là lạ, muốn đổi cái tên khác, nhưng không biết nên gọi thế nào, đành phải kêu một cách cứng nhắc như vậy trước đã.

Tối hôm qua hổ mẹ uống sữa dê một lần, cảm thấy mùi vị kia rất giống sữa mà thú hai chân đã đút cho lúc nó còn nhỏ, khiến nó có chút nhớ nhung, cho nên lập tức gật gật đầu bày tỏ bản thân cũng muốn sữa dê.

 


Bình Luận (0)
Comment