Chương 17
Khi hổ mẹ đến gần, những con zombie ngửi thấy mùi thịt tươi sống bèn đổ xô đi tới.
Kiều Nghệ lập tức hoảng hốt, nhanh chóng phóng dị năng của mình ra.
Rào chắn hình tròn trong nháy mắt bao phủ lấy cô và hổ mẹ, những con zombie kia dường như khựng lại đôi chút sau đó giống như mất đi mục tiêu mà tản ra bốn phía, còn có mấy con không muốn rời đi, cứ mãi quanh quẩn xung quanh bọn họ.
Có vẻ là hổ mẹ cảm thấy rất thú vị bèn nhảy nhẹ lên nóc xe bị bỏ hoang gần đó, tiếng động nhỏ thu hút sự chú ý khiến đám zombie nhìn vào họ nhưng sau khi âm thanh đó biến mất thì chúng lại quay đầu đi.
Như vậy có thể thấy, dị năng của Kiều Nghệ có thể ngăn cản hổ mẹ, còn có thể ngăn cách hơi thở ở bên trong rào chắn nhưng không thể ngăn cách được âm thanh.
Kiều Nghệ không có đồng hồ đeo tay, không thể tính toàn thời gian chuẩn xác nên chỉ có thể thầm đếm từng giây trong lòng, khi đếm đến giây thứ chín trăm, dị năng của cô hoàn toàn cạn kiệt. Điều này cũng chứng tỏ dị năng của cô có thể duy trì ít nhất mười lăm phút.
Mặc dù thời gian hơi ngắn một chút nhưng Kiều Nghệ không hề ghét bỏ chút nào.
Dị năng ấy mà, rồi sẽ có một ngày nó thăng cấp thôi!
Chuyến đi hôm nay cũng đã giúp Kiều Nghệ biết được nhược điểm sau khi dị năng cạn kiệt, lần sau cô phải chú ý, không thể tiêu hao dị năng khi không có hổ mẹ ở bên cạnh được.
Sau khi Kiều Nghệ xem xét lại những gì mình đã thu hoạch được sau khi ra ngoài hôm nay, cô bắt đầu tinh tế cảm nhận dị năng trong cơ thể.
Cảm giác dị năng bơi trong cơ thể rất kỳ diệu, cô không nhịn được mà đắm chìm trong chốc lát, thấy dị năng cạn kiệt đang từ từ hồi phục thì mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn hổ mẹ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Grừ…” Mẹ ơi…
Kiều Nghệ nhịn không được làm nũng với hổ mẹ, nghiêng đầu dùng sức cọ vào ngực nó.
Hổ mẹ dường như cũng rất thích hành động đó của cô, trong cổ họng nó phát ra âm thanh mơ hồ.
...
Kiều Nghệ tính toán một chút, nếu muốn dị năng hồi phục hoàn toàn phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ.
Giờ đây dị năng trong cơ thể dồi dào, Kiều Nghệ nằm sấp trên mặt đất, cái mông chổng lên, lười biếng duỗi thắt lưng.
A, thoải mái quá đi!
Kiều Nghệ lười biếng duỗi thắt lưng xong quay đầu nhìn lại, hổ mẹ vẫn còn đang ngủ say, cô không quấy rầy hổ mẹ mà rón rén đi ra xa, không biết lúc mình đi qua đi lại thì đôi tai tròn của hổ mẹ đang ngủ say chợt nhúc nhích.
Kiều Nghệ đi tới nhà bếp cách đó một mét, chầm chậm phóng dị năng của mình ra.
Trong ba tiếng chờ dị năng hồi phục, Kiều Nghệ đã nhiều lần nhớ lại những cuốn tiểu thuyết thời tận thế mà cô từng đọc, biết được những nhân vật chính trong tiểu thuyết thời tận thế muốn thăng cấp dị năng thường dựa vào sự thuần thục của bản thân với dị năng cũng như hấp thu tinh hạch.
Hiện tại cô vẫn chưa kiểm chứng được trong đầu zombie có tinh hạch hay không cho nên trước tiên chỉ có thể thử luyện tập dị năng, tăng cường độ thành thạo dị năng của mình, xem như vậy có thể thăng cấp được hay không.
Cái lồng vô hình bao phủ lấy Kiều Nghệ, hổ mẹ đang nhắm chặt hai mắt bỗng mở ra, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Nghệ.
“Rống?”
Lần này hổ mẹ không còn tức giận như lần đầu tiên nữa nhưng vẫn nghiêng đầu gầm lên, đáy mắt dường như hiện ra vẻ nghi ngờ.
Lúc Kiều Nghệ phóng dị năng ra vẫn đang mặt đối mặt với hổ mẹ, nghe thấy tiếng hổ mẹ kêu lên, cô chợt ngẩng đầu nhìn lại, vừa định đáp lại một tiếng thì đột nhiên phát hiện ra mặc dù hổ mẹ đang nhìn về phía của mình nhưng ánh mắt lại không ở trên người mình.
Ủa kìa?
Kiều Nghệ dừng lại, suy nghĩ vừa động, cô thăm dò rón rén di chuyển vài bước sang bên cạnh đồng thời cũng nhìn chằm chằm chằm vào hổ mẹ. Chỉ thấy tai hổ mẹ giật giật liên hồi khi cô di chuyển, ánh mắt cũng di chuyển theo sang bên cạnh nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của nó đều không rơi vào trên người cô.
Kiều Nghệ không thể biết được suy đoán bất thình lình vừa rồi của mình có phải là thật hay không cho nên cô rất dứt khoát thu hồi dị năng lại. Một giây sau, cô nhìn thấy đôi mắt của hổ mẹ chính xác rơi vào người mình.