Chương 18
Kiều Nghệ thấy vậy thì nhịp tim không biết vì sao lại đột nhiên tăng tốc.
Hổ mẹ chỉ nhìn Kiều Nghệ một cái rồi lập tức thu ánh nhìn, lại lần nữa nằm sấp trở về, nhắm hai mắt lại.
Kiều Nghệ cố gắng hết sức bỏ qua tiếng tim đập nhanh như trống bỏi của mình rồi lại rón rén đi theo hướng khác.
Lần này cô đi đến cửa phòng ngủ chính rồi lại phóng dị năng ra.
Quả nhiên hổ mẹ lại lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, giống như vừa rồi, hổ mẹ cũng nhìn về hướng của cô nhưng ánh mắt lại không ở trên người Kiều Nghệ. Lần này cô không đi qua đi lại nữa mà thằng thừng thu hồi dị năng, có thể thấy trong khoảnh khắc cô thu hồi dị năng, ánh mắt của hổ mẹ mới rơi xuống người cô.
Hô hấp của Kiều Nghệ không khỏi nặng hơn vài phần.
Bắt đầu từ ngày hôm qua sau khi cô kích hoạt được dị năng, Kiều Nghệ đã biết dị năng của mình có thể ngăn cản hổ mẹ ở bên ngoài rào chắn, còn có thể ngăn cách hơi thở bên trong rào chắn, thậm chí còn có thể ngăn cản đòn tấn công, hiện tại cô còn phát hiện ra dị năng của mình hình như có thể che giấu cả cơ thể của mình nữa!
Khi Kiều Nghệ phát hiện ra điều này thật sự chỉ muốn ngửa đầu gào lên một tiếng nhưng rất nhanh đã lại bị lý trí của mình ngăn lại.
Tình hình bây giờ vẫn chưa chắc chắn, cô không thể vui mừng quá sớm nếu không vui quá hóa buồn thì cũng toi.
Cô còn phải thử nghiệm lại thêm lần nữa mới được.
Vậy nên thử nghiệm như thế nào đây?
Kiều Nghệ sâu xa liếc nhìn hổ mẹ đã nhắm chặt hai mắt lại.
Hổ mẹ không hiểu sao bỗng dưng lại cảm thấy sống lưng của mình lạnh lẽo, khẽ run rẩy đôi chút.
...
“Éc…”
Với một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một con hổ trắng lớn dài gần ba mét cắn trúng một con heo rừng dài khoảng một mét năm, bộ lông toàn thân màu nâu sẫm.
Kiều Nghệ vốn đứng ở phía sau yên lặng chăm chú nhìn hổ mẹ săn bắt, vào khoảnh khắc nhìn thấy hổ mẹ cắn trúng heo rừng, cô bắt đầu động đậy, nương theo tiếng động bên chỗ hổ mẹ che giấu âm thanh hành động của mình sau đó nhanh chóng phóng dị năng ra bao phủ mình lại, nhìn chằm chằm vào tình hình bên chỗ hổ mẹ.
Vào thời điểm hơi thở của hổ con biến mất thì hổ mẹ đã phát hiện ra, chỉ là hai ngày gần đây con non thường xuyên phóng ra dị năng trước mặt nó nên trong lòng nó đã có chuẩn bị từ trước, không vội vàng tìm kiếm con mình nữa mà đợi đến khi heo rừng trong miệng hoàn toàn không còn tiếng động, nó mới lười biếng nhìn về phía con non ở phía xa.
“Rống?”
Hổ mẹ nhả cổ họng đang chảy máu đầm đìa của heo rừng ra rồi quay sang phía Kiều Nghệ đứng ngẩn người lúc đầu gầm một tiếng.
Lúc này Kiều Nghệ đang đứng ở vị trí mà hổ mẹ có thể nhìn thấy nhưng nó vẫn không phát hiện ra cô.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Nhịp tim của Kiều Nghệ dần tăng nhanh.
Đúng là như vậy.
Thực sự đúng là như vậy.
Dị năng của cô thật sự có thể che giấu cơ thể của mình!
Lúc này Kiều Nghệ cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà kêu lên một tiếng, hổ mẹ bấy giờ mới phát hiện ra có gì đó không đúng mà quay phắt sang nhìn về phía Kiều Nghệ, ánh mắt vẫn không rơi xuống người cô. Nó thấp giọng gầm lên một tiếng dường như đang biểu hiện sự nghi hoặc.
Kiều Nghệ không kìm nén được cơn hưng phấn của mình, sau khi thu hồi dị năng, cô vui vẻ phấn chấn chạy về phía hổ mẹ, đồng thời còn không ngừng kêu to.
“Grào…” Mẹ ơi, mẹ biết gì không! Khi con phóng lồng ra, mẹ không thể đánh hơi thấy hơi thở của con, cũng không thể nhìn thấy con nữa!
“Grào grào…” Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, chắc chắn là đại thần xuyên không đã nâng đỡ con rồi, mặc dù anh ta đã dụ con tới đây nhưng cũng không hãm hại con đến cùng, vẫn cho con một dị năng khả năng phòng ngự level max đó mẹ!
Nó có thể tàng hình, có thể ngăn cách hơi thở, còn có thể ngăn cản đòn tấn công!
Thực sự là quá tuyệt vời!
Kiều Nghệ chỉ cần nghĩ đến dị năng của mình sẽ theo thời gian mà không ngừng tăng lên là đã sướng đến điên người, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã có năng lực để tự bảo vệ mình ở tận thế, không những thế, cô còn có thể bảo vệ hổ mẹ!