Chương 181
Cũng may, hổ mẹ cũng giống như mình rất yêu quý bộ da lông của nó, mỗi khi quả cầu lửa bắn tới, dị năng hệ băng hóa thành khiên băng, ngăn cản quả cầu lửa tấn công.
Tuyệt!
Một lần nữa thấy hổ mẹ lại ngăn cản zombie hệ hỏa tấn công, Kiều Nghệ không kìm nén được sự vui mừng.
Lúc này, dường như hổ mẹ nghĩ ra cách sử dụng dị năng hệ băng, dị năng hệ băng đã đóng băng diện tích lớn ở bắp chân của zombie hệ hỏa làm cản trở hành động của nó, tiếp theo cơ thể mạnh mẽ của hổ mẹ nhảy dựng lên, móng vuốt dày bật ra bộ móng sắc bén cào mạnh trên cổ zombie hệ hỏa, chỉ nghe tiếng xé rách, đầu của zombie hệ hỏa bị hổ mẹ dùng sức túm chặt, một tiếng rầm rơi xuống mặt đất.
Đồng tử Kiều Nghệ co rút lại, không nhịn được giơ móng vuốt lên vỗ tay cổ vũ cho hổ mẹ.
“Grừ grừ…” Hay quá, hay quá! Mẹ ơi, mẹ thật là tuyệt vời!
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng động thì nhìn sang bên cạnh, thấy hình ảnh hổ trắng nhỏ giơ móng vuốt lên vỗ tay, không nhịn được cười.
“Ngao Ngao còn biết vỗ tay nữa sao?” Thẩm Chi Hủ đưa tay xoa lỗ tai hổ trắng nhỏ một cái.
Kiều Nghệ lắc lỗ tai thu hồi dị năng ngăn cách, chạy đến bên cạnh hổ mẹ, ngay lập tức khen ngợi hổ mẹ.
“Grừ grừ grừ…” Ui mẹ ơi, mẹ đỉnh quá trời quá đất! Là đỉnh đỉnh đỉnh của chóp luôn á!
“Grừ grừ grừ…” Lúc nãy có phải mẹ đã dùng rất nhiều sức lực để túm lấy nó không? Không ngờ thoáng cái đã cào nát cổ zombie hệ hỏa rồi, quá tuyệt vời!
Hổ mẹ nhìn nhóc con một cái, rồi cúi đầu cọ vào đầu của cô, sau đó nhìn Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý, chủ động tiến lên lấy tinh hạch của zombie hệ hỏa ra.
Đó là một quả tinh hạch màu đỏ rực, cực kỳ quyến rũ và xinh đẹp, Kiều Nghệ nhìn không chớp mắt, không khỏi tự hỏi tinh hạch của mình sẽ có màu sắc gì đây?
“Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, ngây thơ nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Chúng ta tiếp tục đi thôi!” Kiều Nghệ gật đầu rồi và hổ mẹ đuổi theo Người đẹp ốm yếu.
Cửa hàng trong khu thành phố cũ nhiều hơn khu thành phố mới, một người hai hổ giống như châu chấu quá cảnh*, những thứ có thể thu thập đều thu vào không gian.
* Hoàng trùng quá cảnh: lấy từ câu "Hoàng trùng quá cảnh, thốn thảo bất sinh" có nghĩa là "Châu chấu đi qua, không lưu lại một ngọn cỏ" để chỉ nạn châu chấu.
Đến chạng vạng tối, bọn họ cũng không trở về căn cứ Hoài Long mà ngược lại tìm một khách sạn năm sao, thu máy phát điện trong khách sạn vào không gian, sau đó ở lại khách sạn.
Hôm nay bọn họ thu hoạch được rất nhiều, sau khi Thẩm Chi Hủ rửa sạch tinh hạch, đặt toàn bộ ở trước mặt hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ nhìn nhiều tinh hạch xinh đẹp như vậy, nhịn không được nhào tới vuốt ve từng viên một.
Một viên, hai viên, ba viên... Mười viên... Hai mươi lăm viên... Ba mươi sáu viên...
Kiều Nghệ càng đếm càng kinh ngạc, không ngờ hôm nay bọn họ lại thu hoạch được ba mươi sáu viên tinh hạch cấp 1, còn có mười ba viên tinh hạch cấp 2 và một viên tinh hạch hệ hỏa cấp 3.
Sau khi Thẩm Chi Hủ vô tình phát hiện bèn nhân lúc rảnh rỗi, vừa nấu cơm vừa dạy hổ trắng nhỏ đếm số, ai ngờ hổ trắng nhỏ không hứng thú ngược lại hổ trắng lớn thì lại chăm chú lắng nghe, điều này làm cho anh kinh ngạc, cũng cẩn thận dạy hổ trắng lớn đếm số đơn giản từ 1 đến 100 mấy lần.
Chờ cơm nấu xong, hổ trắng lớn còn hứng thú chơi tinh hạch trên mặt đất, dường như đang ôn tập kiến thức mình vừa mới học qua.
Quá thông minh!
Thấy vậy, trong lòng Thẩm Chi Hủ rất cảm khái nhưng sau khi nhìn thấy hổ trắng nhỏ buồn chán bắt đầu cầm đuôi mình chơi, khóe mắt hơi giật giật.
Hổ trắng nhỏ đúng là...
Thôi, cô còn nhỏ, kệ đi.
Sau khi Thẩm Chi Hủ nghĩ thông suốt, múc cho hổ trắng nhỏ một chén cháo trắng, bỏ thêm vài miếng thịt bò khô.
Từ trước đến nay Kiều Nghệ ai cho ăn cũng không từ chối, cho nên sau khi chén cháo trắng đặt ở trước mặt, cô lập tức ăn một cách say sưa.