Chương 182
Hổ mẹ nghe thấy tiếng động, cái đầu to lần nữa lại gần đẩy nhóc con ra sau, nó cúi đầu liếm một cái cảm thấy không hợp khẩu vị, lập tức lại rụt đầu lại.
Kiều Nghệ: “...”
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, lại gần từ từ ăn.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy cảnh như vậy biết hổ trắng lớn không thích cháo trắng, vì thế pha một chén sữa dê.
Quả nhiên, hổ trắng lớn ngửi được mùi sữa, ánh mắt sáng lên nhìn lại, sau khi anh đặt chén xuống, nó lại gần hài lòng liếm sữa dê, cái đuôi đuôi lắc lư chứng tỏ nó ngon đến mức nào.
Thẩm Chi Hủ bật cười, nhìn hai con hổ trắng một lớn một nhỏ, trong lòng cảm thấy vui mừng chưa từng thấy.
***
Đám người Thẩm Chi Hủ ở thành phố Quang Minh ba ngày, thắng lợi trở về, người đầu tiên gặp chính là Cao Hoằng Khải vẻ mặt rất bất ngờ.
“Anh Thẩm, cuối cùng các anh đã trở về rồi!”
Thẩm Chi Hủ thấy Cao Hoằng Khải nhiệt tình, không khỏi lui về phía sau nửa bước, lông mày nhíu chặt.
Dường như Cao Hoằng Khải cũng ý thức được mình thất lễ, hơi ngượng ngùng gãi sau đầu.
“Anh Thẩm, mấy ngày trước mọi người đi đâu thế? Sao lại đi nhiều ngày như vậy?”
Anh ta còn tưởng rằng Thẩm Chi Hủ dắt theo hai con hổ trắng rời đi, mấy ngày nay đau lòng không thôi.
“Đi thành phố Quang Minh một chuyến.”
“Thành phố Quang Minh sao? À, à! Thì ra là như vậy!” Cao Hoằng Khải cúi đầu nhìn hổ trắng nhỏ đang nghiêng đầu chăm chú nhìn anh ta, dáng vẻ đáng yêu đó anh ta nhịn không được muốn ôm ẻm vào lòng.
“Được rồi, thật là đáng yêu...”
Thẩm Chi Hủ cảnh giác, ôm hổ trắng nhỏ ôm vào trong lòng, chỉ là… Anh bế hổ trắng nhỏ lên và phát hiện dường như ẻm đã nặng hơn rất nhiều.
Cao Hoằng Khải cũng phát hiện ra: “Anh Thẩm, hình như Ngao Ngao lớn hơn rồi.”
Thẩm Chi Hủ cúi đầu nhìn, đúng là như vậy!
Kiều Nghệ vui như mở cờ trong bụng.
“Grừ grừ…” Thật sao? Tôi đã thực sự lớn rồi sao?
Cô muốn lớn lên trở nên dũng mãnh và bá đạo như hổ mẹ, xem ra ngày đó cách cô không còn xa nữa rồi!
“Ăn thêm nhiều một chút, Ngao Ngao còn có thể mau lớn lên.” Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng nói.
Kiều Nghệ gật đầu lia lịa.
“Grừ grừ…” Tôi biết rồi, tôi sẽ ăn thật nhiều, đến lúc đó Người đẹp ốm yếu nhà anh cũng không được ghét bỏ tôi nha!
Nói xong, Kiều Nghệ lại nhìn hổ mẹ.
“Grừ grừ grừ…” Mẹ ơi, con sắp trưởng thành rồi nè he he!
Nghe được giọng nói của nhóc con, hổ mẹ ngẩng đầu nhìn, chỉ liếc mắt một cái liền thu ánh mắt lại, vừa lười biếng lại vừa vô cùng cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Được rồi, còn có chuyện gì không?” Thẩm Chi Hủ đột nhiên hỏi.
Cao Hoằng Khải sửng sốt: “Cũng, cũng không có chuyện gì.”
Nói xong, đột nhiên anh ta nảy ra chủ ý vội vàng nói: “Anh Thẩm, đội trưởng không tham gia nhiệm vụ lần này còn khuyên tiểu đội không nên tham gia, điều này khiến cho rất nhiều người bất mãn, đều muốn rời khỏi đội.”
“Thật à?” Dường như nụ cười trên môi Thẩm Chi Hủ đã tắt: “Còn anh thì sao?”
“Vốn dĩ tôi không có ý định tham gia nhiệm vụ lần này.” Anh ta về nhà bàn bạc với cha mẹ, tuy rằng bọn họ đều ủng hộ anh ta tham gia, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngày càng già nua của cha mẹ Cao Hoằng Khải vẫn quyết định không tham gia, không mạo hiểm nữa.
“Quyết định sáng suốt đấy!” Thẩm Chi Hủ nói xong, ôm hổ trắng nhỏ đi tới khu giao dịch nhiệm vụ.
Cao Hoằng Khải kinh ngạc, im lặng suy nghĩ lời nói này của Thẩm Chi Hủ là có ý gì, lại nghĩ đến Lý Văn Bân vốn dĩ quyết định muốn đi nhưng bỗng nhiên lại không đi, chẳng lẽ trong chuyện này cũng có liên quan đến Thẩm Chi Hủ sao?
Anh ta không đoán được, lại không dám hỏi, chạy chậm đuổi theo Thẩm Chi Hủ.
"Anh Thẩm muốn bày quầy bán hàng à?"
Cao Hoằng Khải nhìn thấy Thẩm Chi Hủ dùng hai túi khoai tây chiên để thuê quầy hàng thêm một ngày thì hơi kinh ngạc, lại nghĩ đến chuyện bọn họ tới thành phố Quang Minh ba ngày, cũng không thể tay trắng, về thuê quầy hàng đổi lấy đồ vật hữu dụng cũng là chuyện bình thường.