Cao Hoằng Khải: Fan cuồng nữa nè!(づ ̄3 ̄)づ╭~
Thẩm Chi Hủ: Lượn chỗ khác chơi.)
Sau khi đi dạo một vòng, Thẩm Chi Hủ dùng mấy túi đồ ăn vặt đổi được mấy món đồ chơi nhỏ, rồi mới đi vào gian hàng của mình. Anh bỏ ba lô xuống, tiếp theo dùng ba lô che giấu để lấy một tấm vải dã ngoại màu xám tro từ trong không gian ra, mở ra trải dưới đất, ngồi xếp bằng lên, sau đó lấy ra một quyển sổ, ghi lại rõ ràng những thứ mình muốn giao dịch trên đó.
Cao Hoằng Khải ngồi xổm một bên quan sát, sau khi thấy rõ nội dung trên quyển sổ thì không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Trời ạ, anh ta nhìn thấy gì thế này!
Tinh hạch hệ hỏa cấp 3, tinh hạch hệ thổ cấp 3,... Còn có rất nhiều tinh hạch thuộc tính cấp 2…
Nhất là khi thấy tinh hạch hệ hỏa cấp 3, Cao Hoằng Khải động tâm, nhưng ngại trong túi rỗng tuếch, anh ta không có tinh hạch cấp 3 để trao đổi, đành phải chuyển tầm mắt qua viên tinh hạch hệ hỏa cấp 2 kia.
Anh ta sờ túi, nhỏ giọng nói với Thẩm Chi Hủ: "Anh Thẩm, chỗ tôi có năm viên tinh hạch cấp 2, có thể đổi với viên tinh hạch hệ hỏa cấp 2 kia của anh không?"
Nói xong, gương mặt Cao Hoằng Khải đỏ lên vì xấu hổ.
Thẩm Chi Hủ nhìn anh ta, mặc dù anh muốn đổi lấy tinh hạch không thuộc tính cấp 3, nhưng ấn tượng của anh với Cao Hoằng Khải không tệ, nên anh phá lệ một lần.
"Được." Thẩm Chi Hủ đưa tinh hạch hệ hỏa cấp 2 cho Cao Hoằng Khải.
Cao Hoằng Khải không thể tin những gì mình vừa nghe được, sau khi nhìn thấy viên tinh hạch hệ hỏa lập lòe màu đỏ tươi ở trước mặt, hốc mắt chua xót: "Cám ơn anh Thẩm."
Anh ta ghi nhớ ân tình của Thẩm Chi Hủ, đưa hết tinh hạch mình góp nhặt đã lâu cho anh.
Thẩm Chi Hủ nhận tinh hạch của Cao Hoằng Khải, đặt trong lòng bàn tay, mở ra, nhìn về phía mẹ con hổ trắng: “Hai người có thể đếm được ở đây có bao nhiêu viên tinh hạch không?"
Sau khi biết hổ trắng lớn thích học tập, Thẩm Chi Hủ sẽ tận dụng mọi thứ để dạy cho hai mẹ con một số tri thức của nhân loại, đáng tiếc hổ trắng nhỏ quá ham chơi, hầu như chỉ có hổ trắng lớn sẽ đáp lại anh.
Hổ trắng lớn bình tĩnh mà nhìn tinh hạch trong lòng bàn tay Thẩm Chi Hủ, dùng móng viết số 5 Ả Rập ra trên mặt đất.
Đúng vậy, Thẩm Chi Hủ không chỉ dạy hổ trắng lớn đếm, mà còn dạy nó viết số Ả Rập như thế nào.
Cao Hoằng Khải vốn đang cảm động không thôi thấy cảnh này thì kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối.
Lớn… hổ trắng lớn vậy mà lại biết đếm số!
Quá lợi hại!
"Thông minh." Thẩm Chi Hủ theo thói quen mà khen một câu, sau đó nhìn về phía hổ trắng nhỏ: "Ngao Ngao, em thì sao?"
Kiều Nghệ thấy Người đẹp ốm yếu nhìn mình, lúc này phát huy kỹ năng giả vờ ngây ngốc của cô, chớp đôi mắt to tròn màu lam nhạt, vô tội nhìn lại.
"Em đấy…” Thẩm Chi Hủ dở khóc dở cười, nhưng lại muốn trêu chọc hổ trắng nhỏ một chút, thế nên đưa thịt bò khô mà cô thích nhất cho hổ trắng lớn.