Chương 195
Kiều Nghệ được trả tự do, biết Người đẹp ốm yếu đang định làm gì nên chạy đến chỗ hổ trắng lớn, thấy hổ mẹ đang lười biếng nhìn mình, cô giơ móng chạm vào râu của hổ mẹ.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, râu của mẹ cứng quá!
Hổ mẹ cảm thấy ngứa, quay đầu đi, tránh để hổ con đụng vào.
Hổ con thấy thế thì càng nghịch ngợm, đi tới trước mặt hổ mẹ, sờ vào bộ râu của nó.
“Grừ grừ…” Mẹ cho con sờ một lúc đi, vui quá!
Hổ mẹ phiền đến mức dùng miếng đệm thịt dày dưới chân ấn vào móng vuốt của hổ con, ánh mắt khiêu khích như thể để xem con tiếp tục nghịch râu của mẹ như thế nào?
Kiều Nghệ hơi rén, nhưng thay vì từ bỏ, cô dùng chân còn lại chạm vào râu hổ mẹ.
Hổ mẹ nhanh chóng né tránh móng vuốt của hổ con, chân trước còn lại ấn móng vuốt nghịch ngợm của hổ con xuống.
Kiều Nghệ: “…”
Đôi mắt cô trừng lớn khi nhìn thấy hổ mẹ đang đắc ý.
“Grừ grừ…” Mẹ chơi xấu! Sao có thể làm như vậy được chứ?
Hổ mẹ không hiểu lời nói của nhóc con nhưng lại hiểu ánh mắt của nó, giả vờ như không thấy, áp chiếc đầu to lớn của mình vào đầu nhỏ của nhóc con, cọ cọ.
Mẹ, chẳng lẽ không ai nói với mẹ là đầu mẹ rất nặng sao?
Kiều Nghệ ngây người, bắt đầu vùng vẫy muốn thoát ra khỏi đầu của hổ mẹ.
Một lúc sau, hổ mẹ thấy thế đủ rồi mới chịu buông hổ con ra.
Kiều Nghệ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, bởi vì giãy giụa quá mạnh nên lăn về phía sau vài vòng, cuối cùng ngồi bẹp mông trên đất, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hổ mẹ lười biếng liếm bàn chân.
Thẩm Chi Hủ đã nhìn thấy trò đùa của hai mẹ con từ lâu nhưng không quấy rầy mà chỉ im lặng quan sát. Mãi đến khi hổ trắng nhỏ ngồi bệt trên mặt đất, đơ người không kịp phản ứng gì, anh mới không nhịn được mà cười khúc khích.
Kiều Nghệ máy móc quay đầu nhìn Người đẹp ốm yếu đang cười, thấy anh giấu đầu lòi đuôi, lấy tay che miệng, ánh mắt tránh né cô.
Dù là như vậy cũng không có cách nào phủ nhận sự thật là anh đang chê cười cô!
Kiều Nghệ đứng dậy, đi đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu, nhìn anh đầy thâm ý.
“E hèm, xảy ra chuyện gì vậy Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ không nói lời nào, cứ im lặng nhìn anh như vậy.
Cuối cùng, Thẩm Chi Hủ không chịu nổi ánh mắt của hổ trắng nhỏ, tìm một con gấu bông trong không gian, quơ quơ trước mặt cô.
“Ngao Ngao có muốn chơi cái này không?”
Tui hông phải trẻ con nhaaa!
Nhưng nể tình Người đẹp ốm yếu có lòng thế kia, tui đành miễn cưỡng chơi con gấu bông này vậy.
Kiều Nghệ ngậm con gấu bông vào trong miệng, vui vẻ chạy đến chỗ hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, khuôn mặt hiện lên một nụ cười không hề che giấu.
Quả thật là một đứa trẻ!
Dường như hổ mẹ cũng có hứng thú với gấu bông, nó kéo con gấu bông ra khỏi lòng hổ con, nhìn chăm chú không chớp mắt, sau đó còn dùng chân vuốt ve nó vài lần.
“Grừ grừ…” Ôi, mẹ cũng thật trẻ con!
Hổ mẹ nghe thấy thế, liếc mắt nhìn hổ con rồi tựa đầu vào gấu bông.
Bộ râu của Kiều Nghệ khẽ run lên, thay vì cố gắng giành lại con gấu bông với hổ mẹ, cô tiến lại gần và dựa vào bụng của nó.
Aizz, hình như lại buồn ngủ rồi.
Kiều Nghệ ngáp một cái thật khẽ.
…
“Ý cậu là Thẩm Chi Hủ đắc tội Lê Dụ Bân?” Cố Hựu Kỳ vừa trở lại đã nhận được tin tức đến từ đồng đội ở lại căn cứ Hoài Long. Anh ta kinh ngạc nhướng mày, anh ta mới chỉ rời đi có hai ngày, sao hai người này đã đối đầu nhau rồi?
“Đúng vậy, Lê Dụ Bân còn phái người đi tìm Thẩm Chi Hủ gây sự. Những người đó được anh Trần phát hiện ra chết ở sau núi khi đang đi săn, tất cả đều bị cắt cổ chết.”
Lời nói bổ sung của Nhan Dục Chương càng làm Cố Hựu Kỳ kinh ngạc: “Nếu thế thì không phải là Lê Dụ Bân sẽ tức chết sao?”
Cố Hựu Kỳ đã từng qua lại với Lê Dụ Bân vài lần, anh ta có thái độ vừa kiêu ngạo, vừa nhỏ mọn, không hề xứng đáng với vị trí đội trưởng tiểu đội dị năng chính phủ này.