Chương 196
“Nghe nói anh ta thực sự tức giận.” Nhan Dục Chương bĩu môi.
Cố Hựu Kỳ xùy một tiếng, nhớ tới điều gì đó, nói: “Lê Dụ Bân bắt đầu có quan hệ với Thẩm Chi Hủ từ khi nào?”
Anh ta để ý Thẩm Chi Hủ lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy Thẩm Chi Hủ tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài tiểu đội Bình Minh, a không đúng, còn có một Trình Dao nữa.
“Hình như cấp trên của căn cứ muốn thu hút Thẩm Chi Hủ, cố ý phái Lê Dụ Bân qua, ai biết cậu ta bởi vì trêu chọc hổ trắng nhỏ đã chọc giận người ta, cho nên sắc mặt họ đối với cậu ta không tốt.”
Cố Hựu Kỳ không nhịn được cười hì hì, vuốt ve vết sẹo trên lông mày: “Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Muốn mời chào người ta thì phải có thành ý, phái một người không có đầu óc đến, tưởng rằng mặt mũi bản thân lớn lắm đấy à?”
“Cũng đúng ha.” Nhan Dục Chương cũng xem thường cấp trên căn cứ Hoài Long, cho nên nói tiếp: “Đại ca, khi nào chúng ta về thủ đô?”
“Đợi nhiệm vụ lớn lần này kết thúc sẽ trở về.”
“Vậy thì thật tốt, không biết lão Tam lão Tứ bọn họ ở thủ đô như thế nào?”
Cố Hựu Kỳ sờ cằm một cái, nhưng không trả lời.
“Đúng rồi đại ca, em đã hỏi Trình Dao, cô ấy từ chối lời đề nghị.”
Cố Hựu Kỳ không phản ứng kịp: “Cái gì?”
“Đại ca, anh không quên chứ? Em đã từng nói muốn mời cô ấy vào tiểu đội của chúng ta.”
“À!” Cố Hựu Kỳ nhớ ra rồi.
“Ôi trời, cô gái nhỏ xinh đẹp biết bao, đáng tiếc!” Nhan Dục Chương sờ sờ cổ với vẻ mặt tiếc nuối.
“Có gì đáng tiếc?” Cố Hựu Kỳ liếc cậu ta.
Nhan Dục Chương không muốn tranh cãi với Cố Hựu Kỳ nữa, chỉ đành u oán nhìn anh ta.
Cố Hựu Kỳ bị nhìn đến nổi cả da gà, dứt khoát không thèm để ý đến cậu ta nữa.
…
“Mấy người là ai? Muốn làm gì?”
Tạ Vân Nhã ngưng tụ tấm khiên đất của mình để ngăn chặn những đòn tấn công mấy tên đàn ông đeo khẩu trang đen trước mặt, vẻ mặt sắc bén cảnh giác.
Con Husky bên cạnh cô ấy cũng đã thay đổi dáng vẻ ngáo ngơ thường ngày, nó sủa lên một tiếng, dị năng hệ phong hóa thành từng lưỡi dao màu xanh sắc bén, công kích nhóm người kia.
Ai ngờ gã đàn ông cầm đầu vẫy nhẹ, dây leo màu xanh đậm đã ngăn cản công kích của con Husky, đôi mắt lộ ra bên ngoài hiện ra một chút hứng thú.
“Dị năng hệ phong cấp 3? Không tệ, bắt nó lại!”
Những người còn lại tuân lệnh, dị năng của bọn họ đồng loạt bắn ra, đủ loại công kích đồng loạt đánh tới làm cho một người vừa mới thăng lên cấp 3 như Tạ Vân Nhã đỡ không nổi, bả vai bị một mũi tên nước xuyên thủng.
Shhh…
Tạ Vân Nhã hít một hơi khí lạnh, liều mạng dùng dị năng hệ thổ biến thành khiên đất kiên cố, ngăn cản bọn đàn ông kia tấn kia.
Husky đánh hơi được mùi máu của chủ nhân nhà mìn, đôi mắt xanh trong veo của nó dần dần trở nên đục, nó tru lên vài tiếng rồi lao ra khỏi tường đất, muốn trả thù cho chủ nhân mình.
“Tiểu Hắc quay lại.”
Vành mắt của Tạ Vân Nhã gần như sắp rách, muốn ngăn lại con Husky.
Nhưng tốc độ của Husky quá nhanh, cơ thể đầy lông được bao quanh bởi những lưỡi gió màu xanh lam, lao tới trước mặt đám đàn ông kia.
Gã đàn ông cầm đầu vẫn không nhúc nhích, rút ra một khẩu súng gây mê từ thắt lưng, bắn vào cổ Husky.
“Ngaooo…”
Không đến mấy giây, con Husky bất tỉnh ngã ầm xuống đất.
“Giết người phụ nữ đó, mang con chó đi.” Người đàn ông lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Tạ Vân Nhã cũng chú ý tới cảnh này, hai mắt đỏ ngầu.
Đáng ghét, rốt cuộc thì bọn đàn ông chết tiệt này ở đâu chui ra thế?
Hết cách rồi, đành phải sử dụng chiêu kia thôi.
Ánh mắt Tạ Vân Nhã lóe lên sự kiên quyết. Cô ấy cúi người xuống, ngay lúc người đàn ông kia sơ hở, bàn tay cô ấy ấn lên mặt đất ẩm ướt, dị năng hệ thổ trào khỏi cơ thể một cách dữ dội.
Chỉ trong chốc lát, Tạ Vân Nhã đã bị dòng đất chảy xiết quấn chặt, biến mất trong bùn, con chó Husky cách đó không xa cũng chìm sâu trong bùn đất.
Không lâu sau, một người một chó biến mất khỏi tầm nhìn của họ.