Chương 197
"Chết tiệt! Để bọn chúng chạy thoát rồi, đuổi theo cho tao!” Ánh mắt gã đàn ông lộ ra vẻ dữ tợn, hung hăng đạp một phát vào bùn.
“Vâng.”
Tạ Vân Nhã ôm con Husky, một người một chó được bọc trong màu vàng đất của dị năng hệ thổ, đi xuyên qua lớp đất ẩm ướt.
Cô ấy không biết mình sẽ trốn ở đâu, chỉ có thể cố gắng trốn thoát càng xa càng tốt, đề phòng Tiểu Hắc bị những người đàn ông đó bắt được..
Cảm thấy dị năng trong cơ thể sắp cạn kiệt, Tạ Vân Nhã nghiến răng kiên trì, cho đến khi dị năng cuối cùng trong cơ thể bị vắt khô, cô ấy ôm chặt con Husky rồi lao ra khỏi bùn đất ẩm ướt, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
…
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu! Người đẹp ốm yếu ơi! Anh xem tôi tìm thấy được cái gì này!
Kiều Nghệ dùng móng vuốt vén lên một vật tròn tròn, cẩn thận đi đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu, nhìn anh như thể đang dâng lên một món báu vật nào vậy.
“Ngao Ngao sao thế?" Thẩm Chi Hủ hỏi trước, rồi sau đó mới nhìn thấy hổ trắng nhỏ đang bảo vệ cẩn thận cái gì đó.
“Là trứng chim sao?”
Kiều Nghệ hưng phấn gật đầu.
Ban đầu, cô thấy răng sắp mọc, muốn thử săn bắn, nhưng không nghĩ đến lại tìm thấy quả trứng chim này ở trong bụi cỏ.
Cô thật sự rất may mắn!
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, tối nay chúng ta nấu trứng chim ăn đi!
Vừa nói xong, Kiều Nghệ không nhịn được nhăn mày.
Nhưng chỉ có một quả trứng chim, ít quá đi!
“Ngao Ngao muốn ăn hửm?”
Kiều Nghệ nghe được câu hỏi của Người đẹp ốm yếu, lập tức vô thức gật đầu.
“Vậy tôi sẽ tìm thêm cho em!”
Hời ơi?
Kiều Nghệ không nhịn được nhìn Người đẹp ốm yếu, nhưng khi phát hiện sự cưng chiều trong ánh mắt của đối phương, trái tim cô không hiểu sao lại đập lệch một nhịp. Khi cô chuẩn bị suy nghĩ tại sao lại như vậy, thì một gò đất đột nhiên nhô lên cách bọn họ không xa, một người một chó quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Kiều Nghệ bị cảnh tượng đột ngột này làm cho giật mình, không nhịn được lùi lại vài bước.
“Ngao Ngao đừng sợ, để tôi đi xem xem.”
Thẩm Chi Hủ đi đến chỗ một người một chó.
Kiều Nghệ không yên tâm, cũng đi theo đến.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, bọn họ bị làm sao vậy?
Thẩm Chi Hủ không chạm vào một người một chó, mà quan sát vài lần, phỏng đoán điều gì đó từ khuôn mặt tái nhợt của Tạ Vân Nhã: “Chắc là dị năng bị cạn kiệt rồi!”
"Ngao?"
Kiều Nghệ khó hiểu nghiêng đầu.
Lúc này, Tạ Vân Nhã rơi vào hôn mê dường như nghe thấy có người đang nói chuyện, cô ấy giãy giụa mở mắt ra.
"Cứu... Cứu tôi..."
Cô ấy còn chưa thấy rõ là ai, chỉ để lại một câu ngắt quãng, sau đó lại hôn mê lần nữa.
"Chắc là gặp nguy hiểm gì đó." Thẩm Chi Hủ đứng dậy, khẽ cau mày quan sát xung quanh.
Nguy hiểm?
Hổ mẹ còn đang đi săn trên núi đấy!
Kiều Nghệ lo lắng đến mức cái đuôi cũng cứng ngắc.
"Ngao Ngao đừng lo lắng, em ở đây chờ Đại Bạch, tôi đi xung quanh xem thế nào."
Kiều Nghệ vội vàng gật đầu.
"Grừ grừ..." Ừ, tôi biết rồi, Người đẹp ốm yếu, anh cũng phải chú ý an toàn đó nha!
Trước khi rời đi, Thẩm Chi Hủ còn không mấy yên tâm, dặn hổ trắng nhỏ phóng thích dị năng.
Kiều Nghệ rất nghe lời, lúc phóng thích lồng bảo vệ còn chu đáo bao phủ thêm một người một chó trong đó.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì không nói gì thêm nữa, chọn một phương hướng rời đi.
Sau khi anh rời đi, Kiều Nghệ vừa chú ý quan sát hoàn cảnh chung quanh, vừa dò xét một người một chó đang hôn mê.
Thấy bọn họ vẫn còn hô hấp phập phồng, cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó dùng móng vuốt nhẹ nhàng chọc con Husky bị Tạ Vân Nhã ôm chặt vào trong ngực, thấy nó không có phản ứng gì thì càng thở phào nhẹ nhõm hơn.
***
"Người đâu?"
"Không tìm được."
"Phế vật!"
Gã đàn ông tức muốn hộc máu, hung hăng tát một cái lên mặt người đàn ông vừa đáp lời.
Những người khác thấy thế bèn rối rít cúi đầu xuống, yên tĩnh như ve sầu mùa đông.
"Đi tìm hết cho tao! Tao cũng không tin một dị năng giả cấp 3 nho nhỏ còn có thể mang một con chó chạy đi đâu được!"