Chương 201
Dường như Thẩm Chi Hủ hiểu ra cái gì, ôm hổ trắng nhỏ đi trở lại.
Con Husky đã sớm ngay lập tức phát hiện Thẩm Chi Hủ, nhưng thú hai chân này ở cùng với hổ trắng nhỏ, cho nên nó không có bao nhiêu lòng cảnh giác, chỉ là sau khi anh từ từ đi tới, lưng nó vẫn căng thẳng, mắt xanh hiếm khi nhiễm lên mấy phần hung ác.
Thẩm Chi Hủ không thèm để ý, cũng không tới gần hơn, sau khi quan sát Tạ Vân Nhã vài lần, nói với con Husky: "Trên người các người còn tinh hạch không? Nếu có thì lấy ra một viên đặt vào lòng bàn tay của cô ấy, như thế có thể làm cho cô ấy tỉnh lại nhanh hơn một chút."
Con Husky nghe cái hiểu cái không, lắc lắc cái đuôi to, lấy một viên tinh hạch không thuộc tính cấp 2 từ túi nhỏ bên hông Tạ Vân Nhã ra, cắn tinh hạch, đặt nó vào lòng bàn tay Tạ Vân Nhã.
Tạ Vân Nhã đang hôn mê dường như cảm nhận được, từ từ nắm chặt tay lại, tinh hạch cấp 2 bị cô ấy nắm chặt cũng vô thức bị hấp thu.
Kiều Nghệ trừng lớn mắt, nhìn Tạ Vân Nhã một chút, rồi lại nhìn Người đẹp ốm yếu một chút.
"Grừ grừ..." Thật là lợi hại, Người đẹp ốm yếu, sao anh biết cách này thế?
"Sau khi dị năng giả tiêu hao hết dị năng, thân thể sẽ khát vọng hấp thu năng lượng, cho nên đưa tinh hạch cho Tạ Vân Nhã, bản năng của thân thể sẽ khiến cô ấy vô thức hấp thu tinh hạch." Thẩm Chi Hủ giải thích như vậy.
"Grừ grừ..." Thì ra là vậy!
"Grừ grừ..." Vậy sau này chúng ta phải chuẩn bị nhiều tinh hạch một chút, như vậy khi dị năng hao hết còn có thể bổ sung dị năng!
Thẩm Chi Hủ không nói chuyện, chỉ xoa đầu hổ trắng nhỏ.
Hổ mẹ cũng nghe thấy Thẩm Chi Hủ nói, như có điều suy nghĩ mà liếm lông bên cạnh miệng một cái.
Sau khi hấp thu một viên tinh hạch cấp 2, Tạ Vân Nhã còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, con Husky lại bắt chước làm lại, cắn một viên tinh hạch cấp 2 đặt trong lòng bàn tay của cô ấy. Đợi đến khi viên tinh hạch này hóa thành tro tàn, lông mi Tạ Vân Nhã mãi không có động tĩnh cuối cùng cũng khẽ run, vô thức rên một tiếng đau đớn.
Con Husky sốt ruột đến mức tai vểnh lên, nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình.
Ước chừng qua mấy phút, Tạ Vân Nhã từ từ mở mắt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc của Tiểu Hắc, hốc mắt cô ấy nóng lên, ôm chặt lấy cổ nó.
"Tiểu Hắc! Mày còn ở đây! Thật tốt!"
Từ khi tận thế bắt đầu, cha mẹ cô ấy bị lây nhiễm, trở thành zombie, chỉ có cô ấy và Tiểu Hắc còn sống, và vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau đến tận bây giờ.
Cô ấy không dám tưởng tượng nếu Tiểu Hắc bị đám đàn ông kia bắt đi thì cô ấy sẽ như thế nào.
Còn may, còn may là tất cả mọi chuyện đều không xảy ra.
Cô ấy giãy giụa muốn đứng lên, lại động đến vết thương trên bả vai, hít vào một hơi khí lạnh.
"Ấu ấu?" Con Husky lo lắng.
"Tiểu Hắc, tao không sao."
Tạ Vân Nhã nhịn đau đứng dậy, sau khi nhìn thấy Thẩm Chi Hủ và hai con hổ trắng, biết là bọn họ cứu mình, ánh mắt cảm kích.
"Là mọi người đã cứu tôi sao? Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn!"
Kiều Nghệ ngượng ngùng chớp mắt mấy cái, rụt rụt vào trong ngực Người đẹp ốm yếu.
Bọn cô thật ra cũng không làm gì, chỉ trông chừng họ tỉnh lại mà thôi.
Tạ Vân Nhã cảm nhận dị năng bên trong vẫn đang ở trạng thái khô kiệt, nhưng đã tốt hơn tình trạng cạn kiệt trước đó rất nhiều, cô ấy thở ra một hơi, lo âu hỏi: "Mọi người có gặp một đám đàn ông đeo khẩu trang đen không?"
Kiều Nghệ lắc đầu, cô nhìn về phía hổ mẹ, hổ mẹ cũng lắc đầu.
Tạ Vân Nhã không chú ý đến mặt Thẩm Chi Hủ khẽ động, kể lại những chuyện xảy ra trước đó một lần.
Nghe thấy người cầm đầu chính là dị năng giả hệ mộc cấp 4, Kiều Nghệ dựng thẳng cái đuôi.
Trời ạ, Người đẹp ốm yếu vậy mà một mình giải quyết dị năng giả hệ mộc cấp 4!
Kiều Nghệ chợt dùng ánh mắt không đồng tình nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ chú ý tới ánh mắt của hổ trắng nhỏ, không cần đoán cũng biết ánh mắt của cô có ý gì, gãi gãi cằm cô lấy lòng, nói khẽ: "Ngao Ngao, tôi rất lợi hại, không cần lo lắng cho tôi, ha?"