Chương 202
Anh khẽ nâng cao âm cuối, Kiều Nghệ nghe vậy thì lỗ tai vô thức nóng lên, nhưng cũng không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng.
Thẩm Chi Hủ cười khẽ, không nói tiếp, ôm chặt cánh tay hổ trắng nhỏ.
Chờ Tạ Vân Nhã nói xong, Thẩm Chi Hủ mới nói: "Bây giờ cô có dự định gì không?"
"Tôi chuẩn bị trở về căn cứ Hoài Long."
Đám người kia thật sự vô pháp vô thiên, cô ấy phải quay về căn cứ dưỡng thương cho tốt, sau đó cố gắng rèn luyện bản thân, không được để mình tiếp tục rơi vào hoàn cảnh hôm nay.
Thẩm Chi Hủ nhíu mày, đáy mắt dường như xẹt qua sự châm chọc.
"Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên quay về." Bởi vì hổ trắng nhỏ, anh tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Sao cơ?" Tạ Vân Nhã không hiểu, nhưng Thẩm Chi Hủ không có ý định giải thích, cô ấy suy nghĩ lời của Thẩm Chi Hủ mấy lần, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Dù cô không có đồng đội trong căn cứ Hoài Long, nhưng cũng không đắc tội với người nào, không có khả năng có kẻ thù, nhưng đám người kia rõ ràng tới vì Tiểu Hắc. Gần đây cũng chỉ có một căn cứ Hoài Long, đám đàn ông đeo khẩu trang kia cũng chỉ có thể là người của căn cứ Hoài Long, cho nên mới hiểu biết về cô ấy như vậy…
Nhưng sau khi cô ấy trở về căn cứ Hoài Long, bọn họ còn dám trắng trợn tìm tới cửa không đây?
Tạ Vân Nhã không dám nghĩ, sắc mặt càng tái nhợt khó coi.
"Gâu gâu gâu..."
Husky lo lắng cho chủ nhân của mình, đi tới, đặt đầu trên bờ vai không bị thương của cô ấy.
"Tiểu Hắc, tao không sao." Tạ Vân Nhã lấy lại tinh thần, khuôn mặt cứng ngắc đã tốt hơn một chút, nói với Thẩm Chi Hủ: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Thẩm Chi Hủ liếc cô ấy một chút rồi thu lại ánh mắt, buông hổ trắng nhỏ ra, đặt cái rổ nhỏ trước mặt của cô.
"Ngao Ngao, trứng chim em muốn đây."
Kiều Nghệ nhìn mười quả trứng chim hình bầu dục nằm trong cái rổ nhỏ mà vui mừng không thôi, dùng sức cọ bắp chân Người đẹp ốm yếu, phát ra tiếng ngaooo nho nhỏ tinh tế, dường như đang rất vui vẻ.
Hổ mẹ cũng tụ lại gần, thỏa mãn nhìn Thẩm Chi Hủ.
Tạ Vân Nhã nhìn cảnh tượng ấm áp của một người hai hổ, trong lòng chua xót, không nhịn được mà ôm chặt Tiểu Hắc.
May mắn là Tiểu Hắc của cô ấy vẫn còn ở đây.
Thẩm Chi Hủ thành thạo dẫn hai con hổ trắng đi cạnh bờ suối, đằng sau còn có “hai cái đuôi nhỏ” đi theo.
Tạ Vân Nhã sợ bây giờ mà xuống núi sẽ gặp phải mấy người đàn ông theo khẩu trang màu đen, cho nên khi được sự đồng ý của Thẩm Chi Hủ bèn đi theo bọn họ.
Đi đến bên cạnh con suối, Tạ Vân Nhã dựa người vào gốc cây cổ thụ rồi ngồi bệt xuống, mắt nhìn vào vết thương ở bả vai, cô ấy nhìn hai con hổ và một người đang ở bên này, thấy họ không chú ý đến mình bèn cắn chặt răng kéo lớp quần áo trên vai xuống, để lộ ra miệng vết thương ghê rợn. Dưới ánh mắt lo lắng của con Husky, cô ấy lấy thuốc trị thương ra, từ từ bôi lên miệng vết thương.
Thuốc trị thương phát huy tác dụng làm miệng vết thương càng đau nhức hơn, thái dương Tạ Vân Nhã nổi gân xanh vì chịu đựng đau đớn, cô ấy kìm nén nhịn xuống tiếng kêu, môi dưới bị hàm răng cắn chặt đến mức trắng bệch.
Kiều Nghệ vô tình liếc qua nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khó tránh khỏi cả người rùng mình mấy cái, vô thức đi đến bên cạnh Thẩm Chi Hủ đang lấy chảo nồi từ không gian ra.
“Sao vậy Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ theo bản năng lắc đầu.
Nương theo ánh mắt của cô, Thẩm Chi Hủ nhìn về phía Tạ Vân Nhã đang bôi thuốc, chỉ liếc qua một cái rồi quay đầu đi, không hỏi nữa.
Kiều Nghệ xốc lại tinh thần, thoáng nhìn qua Người đẹp ốm yếu đang bận rộn, cô cũng không muốn gây phiền phức cho anh, nên chạy đến bên cạnh hổ mẹ chơi.
Nhiệt độ không khí trong rừng thấp hơn ở bên ngoài núi một chút, cho nên hiện tại hổ mẹ không có ý định đi ngâm nước.
Nó ghé vào bên cạnh bờ suối, gãi bộ lông xù xù vài cái rồi vươn móng gảy gảy dòng nước suối.