Chương 209
“Rống…”
Hổ mẹ nhẹ nhàng rống một tiếng, ánh mắt hiền hòa.
Kiều Nghệ không cần phải nói cũng hiểu ý của hổ mẹ, cô dụi vào cằm của hổ mẹ, sau đó nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu, đi thôi.
Kiều Nghệ gật đầu khi nói.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý của của hổ trắng nhỏ, quay đầu nói với Lý Văn Bân:
“Khi nào thì chúng ta xuất phát?”
Lý Văn Bân biết Thẩm Chi Hủ muốn đi theo, mừng rỡ như điên:
“Tám giờ sáng ngày mốt xuất phát.”
Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Nhưng Lý Văn Bân vẫn nói một câu:
“Anh Thẩm, mọi người còn có gì cần chuẩn bị không?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu.
Lý Văn Bân thấy thế thì không nói gì nữa, cũng không tiện ở lại quấy rầy Thẩm Chi Hủ, nên dẫn Cao Hoằng Khải rời đi.
Sau khi ra khỏi cửa, Lý Văn Bân cuối cùng cũng không cần đè nén tâm tình của mình, kích động nói với Cao Hoằng Khải: “Cuối cùng thì chuyến đi này của chúng ta cũng được đảm bảo rồi!”
Chẳng biết tại sao, tuy rằng Lý Văn Bân sợ Thẩm Chi Hủ, nhưng sâu trong thâm tâm anh ta lại có một loại tin cậy khó hiểu đối với Thẩm Chi Hủ, luôn cảm thấy chỉ cần có Thẩm Chi Hủ ở đây thì chuyện nguy hiểm gì bọn họ cũng không sợ.
Cao Hoằng Khải thật ra cũng rất cao hứng, vốn dĩ vẫn đang do dự không biết có nên tham gia nhiệm vụ này hay không, nhưng sau đó anh ta sờ sờ cổ mình, quyết tâm đi.
Tuy nhiên trước đó, anh ta phải dàn xếp ổn thỏa cho cha mẹ mình cái đã.
Bởi vì dạo này không tham gia các nhiệm vụ lớn nên đã có rất nhiều người rời khỏi tiểu đội của bọn họ, bây giờ chỉ còn lại anh ta, Cao Hoằng Khải và Trần Khải Lương, cùng với một người mới gia nhập là dị năng hệ lực lượng cấp 2.
“Đi thôi.”
Lý Văn Bân biết Cao Hoằng Khải quan tâm đến cha mẹ mình nhất nên vỗ vai an ủi:
“Đừng lo lắng, lần này nhất định chúng ta cũng sẽ bình yên trở về.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.”
***
Sau khi hai người Lý Văn Bân rời đi, Thẩm Chi Hủ đi tới trước mặt hai mẹ con hổ trắng, ngồi xổm xuống:
“Sao lại muốn đến thành phố Hồng Diễn?”
“Grừ grừ...” Mẹ muốn đi chỗ nào, tôi sẽ theo mẹ đi chỗ đó!
Kiều Nghệ quả quyết trả lời, đáng tiếc là Người đẹp ốm yếu không hiểu, chỉ vuốt bộ lông của cô vài cái.
Cô cảm thấy ngứa ngáy nên lập tức dùng chân đẩy bàn tay rắc rối của Người đẹp ốm yếu ra.
“Grừ grừ...” Đừng gây sự, nếu không tôi sẽ cắn anh đấy.
Hàm răng của cô đã dài hơn trước khá nhiều rồi, hơi không cẩn thận sẽ cắn rách mu bàn tay của anh!
“Ngao Ngao dữ quá hà.” Không biết vì sao mà Thẩm Chi Hủ cố ý làm ra vẻ mặt đáng thương.
Kiều Nghệ lập tức choáng váng, cô đã nhìn thấy vẻ ngoài dịu dàng, lạnh lùng và xa lánh của Người đẹp ốm yếu, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh cả. Điều này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên họ gặp Người đẹp ốm yếu, người anh toát ra cảm giác mong manh làm cho trái tim cô mềm nhũn, cô nghiêng đầu dùng đốt ngón tay trong trẻo nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay to lớn của Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ...” Tôi xoa cho anh, anh ra vẻ đáng thương nữa.
Thẩm Chi Hủ cố ngăn không cho khóe miệng mình giương lên, dưới cái nhìn chăm chú của hổ mẹ, anh lớn mật ôm hổ trắng nhỏ vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, trong lúc đó còn không quên lén nhìn vẻ mặt của hổ mẹ, thấy nó không kinh ngạc cũng không có dấu hiệu tức giận thì lén thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó, hổ trắng nhỏ ngủ cùng Thẩm Chi Hủ.
Đêm nay không có tiếng hát nào quấy rầy giấc mơ của cô như lần trước, Kiều Nghệ ngủ rất say.
Ngày đi đến thành phố Hồng Diễn, một người hai hổ dậy rất sớm.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Chi Hủ vứt hết đồ đạc trong phòng vào không gian, không để khách trọ kế tiếp dùng đồ của bọn họ.
Bảy giờ năm mươi phút sáng, Thẩm Chi Hủ cùng hai con hổ trắng lên xe, đi đến nơi hẹn với đám người Lý Văn Bân đã chờ sẵn từ lâu.
Khi nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc Cao Hoằng Khải và Trần Khải Lương, Thẩm Chi Hủ không có bất kỳ kinh ngạc nào, ngược lại ánh mắt lại quét nhẹ đến chàng trai cao chừng một mét chín kia.