Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 210

Chương 210
Lý Văn Bân cũng đúng lúc giới thiệu: “Đây là đồng đội mới của chúng ta Thạch Kính Tùng, là một dị năng giả cấp 2.

“Chào anh Thẩm.” Thạch Kính Tùng tính tình cởi mở, đã sớm nghe nói đại danh của Thẩm Chi Hủ, lúc này nhiệt tình chào hỏi hắn.

Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, tỏ vẻ đáp lại.

Đối mặt với phản ứng lạnh nhạt xa cách của anh, Thạch Kính Tùng cũng không mất hứng mà ngược lại vui vẻ sờ sờ cái đầu to của anh ta.

Kiều Nghệ nhịn không được nhìn Thạch Kính Tùng thêm vài lần, cảm thấy tính tình người cao lớn này rất tốt.

“Các người là một đội khác do Đặng Hoài Hoa thuê phải không?”

Một thanh âm quen thuộc vang lên, Thẩm Chi Hủ cùng hai con hổ trắng nghiêng đầu nhìn lại, đúng thật là gặp được người quen.

Trình Dao bỗng sững sờ: “Thẩm Chi Hủ? Sao hai người lại ở đây?”

Nhìn thấy hình như Thẩm Chi Hủ có quan hệ tốt với đội khác, nàng ý thức được điều gì, nhướng mày:

“Anh cũng tham gia nhiệm vụ lần này à?”

Nàng hỏi Thẩm Chi Hủ nhưng ánh mắt lại rơi trên người hổ trắng lớn, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Thẩm Chi Hủ tham gia nhiệm vụ, không phải có nghĩa là nàng sẽ được đồng hành cùng Đại Bạch sao?

Càng nghĩ, Trình Dao càng vui vẻ.

Một nam một nữ bên cạnh Trình Dao cũng nhịn không được nhìn Trình Dao vài lần, không rõ vì sao cô lại vui vẻ như vậy.

Kiều Nghệ cũng đang len lén quan sát Trình Dao, phát hiện thứ lờ mờ u ám đọng lại ở lông mày nàng đã hoàn toàn tản đi, khuôn mặt xinh đẹp của cô đã trở nên tươi sáng hơn rất nhiều.

Thẩm Chi Hủ không trả lời Trình Dao.

Trình Dao cũng không thèm để ý, nhìn như đang giải thích với Thẩm Chi Hủ nhưng thật ra là đang nói với hổ trắng lớn:

“Đây là đội viên tiểu đội Bình Minh của chúng ta, Phù Nhã Vấn là dị năng giả hệ tinh thần cấp 3, Triệu Tư Trạch là dị năng giả hệ thổ cấp 3.”

Khi nghe đến dị năng giả hệ tinh thần, Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ không hẹn mà cùng nhìn qua cô gái cao gầy kia.

Chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Chi Hủ đã thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ.

Kiều Nghệ nhìn hồi lâu mới rút ra được một số thông tin hữu ích từ sâu trong trí nhớ, tức là trong nguyên tác, nữ chính Trình Dao cũng có một dị năng giả hệ tinh thần bên cạnh, hình như là như vậy, xem ra chính là cô gái tên là Phù Nhã Vấn này rồi.

Cũng bởi vì Trình Dao chủ động giới thiệu trước nên Lý Văn Bân cũng giới thiệu đồng đội của mình cho ba người Trình Dao, hai tiểu đội bọn họ cũng có hiểu biết sơ bộ về hai bên.

Đúng tám giờ, người giao nhiệm vụ rốt cục cũng xuất hiện, đó là một người đàn ông đeo kính trông có vẻ ôn thuận, thấy mọi người đều đã đến đông đủ, anh ta ngượng ngùng mím môi, áy náy nói:

“Xin lỗi mọi người, tôi tới trễ.”

Nói xong, anh ta mới chú ý tới Thẩm Chi Hủ cùng với hai con hổ trắng bên cạnh, kinh hồn bạt vía.

Sao anh ta chưa từng nghe nói trong tiểu đội Bình Minh có động vật biến dị vậy?

Tuy nhiên, anh ta chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó lại vui mừng khôn xiết.

Chuyến đi này nếu có động vật biến dị đi cùng thì chắc chắn sẽ dễ dàng hơn phải không?

Anh ta không khỏi bật cười:

“Vậy đi thôi?”

Mọi người đồng thanh đáp, vừa lúc họ đang chuẩn bị lần cuối cùng, một giọng nói khóc lóc vang lên:

“Chị Dao Dao, chị đi đâu vậy? Chị mang bọn em theo với!”

Người đến không ai khác chính là Dư Giai Âm, em họ của Trình Dao, theo sau cô ta là Lâm Tuấn Thanh.

Trình Dao cau mày thiếu kiên nhẫn, không muốn nói chuyện với Dư Giai Âm.

Dư Giai Âm thấy thế, xông lên cắn răng ôm lấy bắp chân Trình Dao.

“Chị Dao Dao đừng bỏ em lại mà! Em cầu xin chị!”

Trong khoảng thời gian này vì không có sự bảo vệ của Trình Dao mà cô ta và Lâm Tuấn Thanh sống không hề tốt. Để hai người có thể sống sót trong căn cứ Hoài Long, họ cũng tham gia làm nhiệm vụ cùng tiểu đội.

Tuy nhiên, sau một lần nọ làm nhiệm vụ, Lâm Tuấn Thanh đã vô tình bị một con zombie chặt đứt một cánh tay và từ đó trở đi anh ta trở thành một người gần như tàn phế.

Cuộc sống ngày càng khó khăn nên cô ta không còn cách nào khác ngoài việc phải đi tìm Trình Dao.

 


Bình Luận (0)
Comment