Chương 211
Nhưng khi Trình Dao đến căn cứ Hoài Long, nàng dường như trở thành một con người khác, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ, Dư Giai Âm làm sao có thể chịu đựng được điều này?
Khi biết Trình Dao chuẩn bị đến thành phố Hồng Diễn, cô ta lập tức cùng Lâm Tuấn Thanh chạy tới với hy vọng Trình Dao có thể mang bọn họ đi theo.
Trình Dao tránh thoát vài cái, rồi bỏ qua Dư Giai Âm xanh xao gầy gò, đối với cảnh ngộ của Dư Giai Âm nàng không có một chút thương hại, cô ta đáng bị như vậy. Nàng nghĩ đến mấy ngày hôm trước đã tự tay giải quyết kẻ thù kiếp trước, trong lòng lại đau đớn một trận.
“Chị Dao Dao! Chị quên rồi sao, em là em gái chị yêu quý nhất! Còn có anh Tuấn Thanh, hai người cũng là thanh mai trúc mã mà!”
“Dao Dao... “ Lâm Tuấn Thanh lúc này cũng đang nhìn Trình Dao trìu mến, như thể mọi chuyện không nói ra được.
Trình Dao yên lặng nhìn Dư Giai Âm một cách kiên định.
Phải, nàng thừa nhận Dư Giai Âm là em gái nàng từng yêu thương nhất, nhưng em gái tốt của nàng báo đáp như thế nào? Liên hợp người ngoài cướp đoạt không gian của nàng, hại chết nàng và Đại Bạch, nàng không có tự tay xử lý bọn họ cũng đã rất nhân từ rồi.
Không đợi Dư Giai Âm lộ vẻ ngạc nhiên, Trình Dao đã tiếp tục nói:
“Đi thành phố Hồng Diễn đường xá xa xôi không nói, còn có thể gặp phải đủ loại nguy hiểm, nhưng tôi sẽ không bảo vệ các người, để cho chính các người đối mặt với nguy hiểm, như vậy các người vẫn muốn đi sao?”
Sắc mặt Dư Giai Âm và Lâm Tuấn Thanh bây giờ rất khó coi.
“Tại sao chứ? Sao có thể như vậy được?”
Dư Giai Âm không tin Trình Dao sẽ nhẫn tâm như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Trình Dao thì không thể không tin Trình Dao nói là sự thật, cô ta hung hăng cắn môi, nói mà không lựa lời:
“Trình Dao cô thật độc ác! Tôi nguyền rủa cô chết không toàn thây.”
Trình Dao cười nhạo một tiếng, dẫn đầu leo
lên xe việt dã mà không hề nể mặt bọn họ.
Phù Nhã Vấn và Triệu Tư Trạch nhìn nhau rồi cũng cùng leo lên xe việt dã.
Kiều Nghệ liếm liếm lông mao quanh miệng quan sát vở kịch hay này, cảm thấy cực kỳ thú vị, cô không có thiện cảm với Dư Giai Âm và hai người còn lại nên để mặc cho Người đẹp ốm yếu ôm mình lên chiếc xe việt dã.
Không lâu sau, ba chiếc xe rời đi, bụi bay lên đập thẳng vào mặt Dư Giai Âm và hai người kia.
Ngay sau khi đoàn người Thẩm Chi Hủ rời khỏi căn cứ Hoài Long, bầu trời vẫn còn quang đãng đột nhiên phủ đầy mây đen. Không lâu sau, tia chớp dữ dội xé toạc bầu trời, tiếng sấm ầm ầm thay nhau vang vọng.
Hổ trắng lớn ở trong toa hành khách không yên tâm đi đi lại lại, tiếng lạch cạch đã thu hút sự chú ý của Kiều Nghệ.
Cô không yên lòng về hổ mẹ, gọi Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, tôi đi xem mẹ tôi thế nào.
Cô vùng vẫy khỏi cái ôm của Người đẹp ốm yếu, cẩn thận leo lên toa hành khách rộng rãi.
Khi hổ mẹ thấy nhóc con đến, trong lòng vốn dĩ không thoải mái ngay lập tức đã ổn định lại, nó nằm trên tấm thảm do Thẩm Chi Hủ chuẩn bị sẵn, ra hiệu cho nhóc con tiến lại gần.
Kiều Nghệ tự nhiên đi tới, ngay khi dừng lại, hổ mẹ đã tự mình đến trước mặt cô, cái lưỡi mập mạp trìu mến liếm lông trên người nhóc con.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, mẹ sao rồi?
Kiều Nghệ nhỏ giọng hỏi.
Hổ mẹ không liếm nữa, nghiêng đầu liếc nhìn nhóc con mấy lần.
“Ngao?”
“Rống …”|
Hổ mẹ lắc đầu, giống như muốn nói cho nhóc con biết mình không sao hết.
Ngược lại Kiều Nghệ lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở khu biệt thự thành phố Lang, không phải là hổ mẹ sợ sấm đấy chứ?
Nghĩ như vậy, cô đến gần hổ mẹ một chút, bám chặt lấy nó, cũng không quên an ủi mẹ.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, đừng sợ, có con ở đây rồi!
Hổ mẹ đặt móng vuốt khoác lên người nhóc con, cái đầu hổ mẹ ấn vào đầu cô, ôm nhóc con trong lòng.
Kiều Nghệ: “...”