Chương 215
Đặng Hoài Hoa cảm thấy hổ trắng nhỏ này khá đáng yêu, suy nghĩ một chút rồi lấy một túi thịt heo khô nhỏ cất trong không gian mà anh ta tiếc không dám ăn ra, rồi vẫy tay với cô.
Kiều Nghệ sửng sốt, hình như là không nghĩ Đặng Hoài Hoa lại tốt như vậy, cô vô thức liếc nhìn Người đẹp ốm yếu một cái.
Vừa hay Người đẹp ốm yếu cũng đang nhìn cô, còn nhẹ giọng dò hỏi: “Ngao Ngao muốn ăn sao?”
Kiều Nghệ gật đầu, đã lâu rồi cô không được ăn thịt heo khô, bây giờ nhìn thấy nên cũng hơi thèm, nhưng cô và Đặng Hoài Hoa không thân với nhau, hơn nữa đây còn là vật tư riêng của đối phương, cô ngại không dám nhận lòng tốt của người khác mà không có lý do.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý, lấy một túi bò khô nhỏ đi về phía Đặng Hoài Hoa.
“Tôi trao đổi với anh.”
Đặng Hoài Hoa sẵn lòng lấy thịt heo khô ra là vì thấy hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trao đổi với Thẩm Chi Hủ, liên tục xua tay: “Không cần, không cần.”
Nhưng Thẩm Chi Hủ lại không cho từ chối mà đặt túi khô bò vào trong tay của Đặng Hoài Hoa, sau đó cầm lấy túi thịt heo khô đi về phía hổ trắng nhỏ.
Đặng Hoài Hoa nhất thời bối rối, Trần Khải Lương lại không đành lòng nhìn anh ta như vậy, tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Anh Đặng, không cần để ý, anh Thẩm là người như vậy, anh ấy không thích lợi dụng người khác. Hơn nữa, anh chọc ai cũng không nên đụng đến hổ trắng nhỏ, có biết không?”
Đặng Hoài Hoa sửng sốt, hổ trắng nhỏ rõ ràng ngoan ngoãn như vậy, tại sao không thể trêu chọc nó?
Có lẽ nhìn ra Đặng Hoài Hoa đang hoang mang, Trần Khải Lương cười ha ha: “Bởi vì anh Thẩm rất coi trọng hổ trắng nhỏ, chọc vào hổ trắng nhỏ là chọc vào anh Thẩm.”
(Kiều Nghệ: Chồng chở chồng che!)
Đặng Hoài Hoa như bừng tỉnh, anh ta nhìn ra được người đàn ông tên Thẩm Chi Hủ đó là một người lạnh lùng, không dễ đối phó, nên đã cố gắng ghi nhớ những lời nói của Trần Khải Lương. Nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà nhìn về phía hổ trắng nhỏ bên kia, nhìn thấy hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn ăn đồ mà Thẩm Chi Hủ đút, mà vẻ mặt người kia cũng tràn đầy cưng chiều, lập tức đồng tình với lời nói của Trần Khải Lương.
Thật sự quá cưng chiều.
“Ăn ngon không?” Thẩm Chi Hủ hỏi một câu, sau đó theo ý hổ trắng nhỏ mà ăn thử một miếng.
Ừm, hương vị cũng khá ngon.
Lúc này hổ mẹ cũng đi đến, lông trên người khá mượt mà, nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ cong khóe môi lên, cũng đút cho hổ trắng lớn một tiếng thịt heo khô.
“Như thế nào?”
Hổ mẹ nhai nuốt, cảm thấy mùi vị cũng chỉ thế thôi mà không hiểu vì sao hổ con lại thích như vậy, nó cụp lỗ tai ngồi xổm xuống một bên, đôi mắt màu lam nhạt tròn xoe đầy vẻ chán ghét.
Nhóc con đúng là nhóc con, thích ăn mấy thứ linh tinh của thú hai chân.
Thẩm Chi Hủ thực sự không nhịn được, khóe môi cong lên.
“Không thích sao?”
Hổ mẹ lười biếng mà liếc Thẩm Chi Hủ một cái, bày ra dáng vẻ lười phản ứng với anh.
Kiều Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Grừ grừ…” Mẹ à, mẹ không hiểu thưởng thức món ăn ngon gì cả.
Mặc dù hổ mẹ không hiểu hổ con đang grừ grừ cái gì, nhưng lại cảm thấy hổ con như vậy rất thèm đòn, dứt khoát chụp một móng vuốt lên đầu nhỏ của cô.
Không đau, nhưng cũng thành công khiến cho Kiều Nghệ trợn tròn mắt.
“Grừ grừ…” Ơ kìa! Tự dưng mẹ đánh con!
Hổ mẹ lười biếng liếm lông quanh miệng, bày ra dáng vẻ “Con ý kiến gì?”.
Kiều Nghệ tủi thân, lập tức cọ vào người của Người đẹp ốm yếu, ngaooo ngaooo ngaooo ngaooo mấy tiếng liên tục tìm kiếm sự an ủi.
Thẩm Chi Hủ lập tức bỏ túi thịt heo khô xuống, ôm hổ trắng nhỏ vào trong lòng, vuốt lông an ủi cô, đồng thời cũng buồn cười nhìn sự tương tác giữa hai mẹ con, trong lòng càng cảm thấy rất mềm mại.
“Thật sự rất thú vị.” Phù Nhã Vấn đứng cách đó không xa, nhìn sự tương tác của hai mẹ con hổ trắng, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng loé lên sự hứng thú.
Trình Dao ngồi một bên, nghe thấy Phù Nhã Vấn nói vậy thì khẽ nhíu mày: “Phải không?”