Chương 216
“Đúng vậy, trước kia tôi chỉ được xem tương tác giữa hổ mẹ và hổ con trên mạng, lúc đó đã cảm thấy rất thú vị, không nghĩ tới bây giờ còn có thể tận mắt nhìn thấy cảnh này.”
Khóe miệng Trình Dao khẽ giật, không nói gì.
“Đội trưởng, cô biết con hổ trắng lớn đó à?” Phù Nhã Vấn bỗng nhiên hỏi.
Trình Dao ừ một tiếng: “Lúc trước tôi đã từng cứu nó.”
“Hả? Vậy nó không đi theo cô sao?” Phù Nhã Vấn chợt cảm thấy đáng tiếc, nghe nói con hổ trắng lớn này là động vật biến dị, nếu tiểu đội của bọn họ có được một con hổ trắng lớn như vậy, sức chiến đấu nhất định sẽ tăng lên không ít.
Không ngờ Phù Nhã Vấn nói trúng phóc mà lại chọc trúng nỗi buồn của Trình Dao, trên mặt nàng lóe lên một chút mất mát, nhưng không nói gì nữa, mà yên lặng nhìn hổ trắng lớn.
Hơn nữa, nàng chưa từng nhìn thấy sự nghịch ngợm như vậy ở hổ trắng lớn, xem ra nó ở bên cạnh của Thẩm Chi Hủ quả thật rất tốt.
…
“Mùi hương gì vậy? Thơm quá!” Lão Nhị ra sức hít lấy hít để, ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, nước miếng suýt chút nữa đã chảy ra khỏi miệng: “Đại ca, đám người kia đang nấu ăn!”
Đại ca sờ lên chiếc bụng xẹp lép của mình, ừ một tiếng.
Lão Nhị thấy thế, bĩu môi, ánh mắt đặt lên người phụ nữ vẫn luôn co ro trong góc không dám nhúc nhích, rồi nắm lấy cánh tay cô ta kéo lên.
“A…”
Người phụ nữ kêu lên một tiếng đau đớn, hoảng sợ nhìn Lão Nhị.
“Cô đi đi, đi qua chỗ bên cạnh đòi một chút đồ ăn.”
“Tôi… Không…”
Còn chưa nói xong, người phụ nữ đã bị kéo ra khỏi cửa hàng tiện lợi, những hạt mưa lạnh lẽo đập vào người cô ta, khiến người phụ nữ không khỏi rùng mình.
“Đi nhanh đi, nếu không có gì ăn thì cô cũng đừng quay lại nữa!”
Người phụ nữ không dám làm trái ý Lão Nhị, cô ta không muốn chết, chỉ có thể sợ hãi đi từng bước về phía quán mì, càng đến gần, mùi thơm của mì cũng từ từ xộc vào mũi cô ta, dạ dày vốn đã đói khát lại bắt đầu réo lên mấy tiếng.
Kiều Nghệ và hổ mẹ phát hiện người phụ nữ đi đến đầu tiên, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt gầy gò của cô gái, hai cánh tay đầy vết bầm tím lộ ra ngoài, lập tức biết được người phụ nữ này đã phải chịu đựng rất nhiều sự ngược đãi vô nhân đạo.
Những người phụ nữ có mặt ở đây không khỏi cau mày, càng đừng nói tới đám người Lý Văn Bân.
“Cô gái, có chuyện gì sao?” Thấy biểu cảm sợ hãi rụt rè của người phụ nữ, Lý Văn Bân cố tình nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ vốn đã sợ hãi, không ngờ trong phòng còn có hai con hổ, khiến cô ta sợ đến mức ngã xuống đất, ôm đầu liên tục nói: “Đừng ăn thịt tôi! Đừng ăn thịt tôi! Đừng ăn thịt tôi!”
Kiều Nghệ: “...”
Hổ mẹ: “...”
Hai mẹ con nhà hổ không hẹn mà cùng tỏ vẻ một lời khó nói hết, mặc dù bọn họ là mãnh thú nhưng bọn họ không có sở thích ăn thịt người, được không?
Kiều Nghệ dứt khoát tựa đầu vào vòng tay mát lạnh dễ ngửi của Người đẹp ốm yếu, không muốn nhìn người phụ nữ này nữa.
Hổ mẹ cũng quay đầu sang một bên, dùng hành động cho thấy bản thân không có hứng thú với thú hai chân này.
Lý Văn Bân càng xấu hổ hơn, liếc nhìn về phía Thẩm Chi Hủ tỏ ý xin lỗi, rồi vội vàng đỡ người phụ nữ đứng dậy.
“Đừng sợ, cô gái à đừng sợ, hổ ở đây không ăn thịt người.”
Dưới sự an ủi không ngừng của Lý Văn Bân, người phụ nữ cuối cùng cũng mở mắt ra, cẩn thận liếc nhìn hai con hổ, nhìn thấy chúng quả thật không nhìn về phía mình, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt ở trên mặt, ngượng ngùng mỉm cười.
“Xin, xin lỗi.”
“Đúng rồi, cô gái à, cô có chuyện gì sao? Cô là người của cửa hàng tiện lợi bên kia sao?”
Nghe thấy mấy chữ “Cửa hàng tiện lợi”, trên mặt người phụ nữ hiện lên một tia sợ hãi rõ ràng: “Ừm.”
“Cô đến đây có chuyện gì sao?”
Lời vừa dứt thì bụng cô ta lại réo lên vài tiếng.
Xoa bụng mình một chút, hai má cô ta đỏ bừng, cố nén sự sợ hãi và xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… Anh có thể cho tôi một ít đồ ăn được không?”