Chương 223
Kiều Nghệ mơ hồ nghe thấy tiếng hai người trò chuyện, nhưng cô không có nghiêm túc lắng nghe, ngược lại chú ý tới cây cầu bắc qua con sông hình như có chút bất thường bị trũng xuống dưới.
Cô đang định nói phát hiện của mình cho Người đẹp ốm yếu, lại thấy cách mấy trăm mét ở bên kia cây cầu kia xuất hiện mấy người sống, tay họ múa máy, miệng còn hô to câu gì đó.
Vì nhìn thấy hành động đó nên Trình Dao và Thạch Kính Tùng cũng dừng lại.
“Họ đang nói gì vậy?” Thạch Kính Tùng lau mồ hôi trên trán, dò hỏi Trình Dao đang đứng bên cạnh.
“Nghe không rõ!” Trình Dao nhíu mày.
Họ không nghe thấy rõ, không có nghĩa là Kiều Nghệ và hổ mẹ không nghe thấy, nhưng ở khoảng cách quá xa, tiếng kêu còn bị tiếng gió thổi tách ra nên cũng chỉ nghe được loáng thoáng mấy từ.
“Không cần dọn.”
“Nguy hiểm!”
“Mau dừng lại đi!”
Kết hợp mấy câu nói lại với nhau, Kiều Nghệ nhanh chân chạy đến chỗ Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu! Tôi cảm thấy chỗ này có thể đang có nguy hiểm! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!
Cô chắc chắn tin tưởng mấy người ở phía bên kia cây cầu không nói lung tung, hơn nữa cô còn nhìn thấy ở lan can cây cầu có hình dạng bất thường, lòng bất an lo sợ.
“Ngao Ngao sao thế?” Thẩm Chi Hủ muốn ôm hổ trắng nhỏ vào trong ngực, ở khoảng cách không xa chỗ họ tiếng gầm to của hổ trắng lớn lại vang lên, khẩu trang trên mặt nó đã bị kéo xuống, miệng hổ há to, răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài.
Lực chú ý của mọi người đều hướng về phía hổ trắng lớn, thấy nó cảnh giác nhìn con sông dưới cầu, lưng cong lên, đây là tư thế chuẩn bị tấn công.
“Lùi về phía sau!” Trình Dao chắc chắn là hổ trắng lớn đã phát hiện ra điều gì đó, lập tức cất tiếng, đồng thời nàng cũng liên tục lui về phía sau.
Thạch Kình Tùng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng mau chóng lùi về sau giống Trình Dao.
Trong lúc mọi người đang rất cảnh giác thì không hiểu sao vào thời điểm này con sông lúc ban đầu vẫn tĩnh lặng giờ đây lại xuất hiện những cơn lốc xoáy, mùi tanh trên sông bốc lên nồng nặc, hồi nãy đám người Trình Dao không ngửi thấy nhưng giờ đã ngửi được rõ ràng.
“Mùi gì vậy?” Trần Khải Lương sợ hãi nói.
Tiếng cậu ta vừa dứt, đột nhiên từ dưới sông vọt lên một xúc tu cực to, vụt thật mạnh vào lan can cây cầu, thanh chắn trên lan can lúc đầu vẫn thẳng tắp giờ đã bị hõm sâu xuống.
“Trời mẹ ơi! Đây là cái thứ gì vậy?” Triệu Tư Trạch chưa bao giờ gặp loài sinh vật như vậy, giọng nói cũng đầy vẻ lo sợ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì chủ nhân của xúc tu kia từ trong lòng sông hiện lên, đó là một con bạch tuộc khổng lồ, cả người đều đen láy, đường kính của cái đầu cũng phải cỡ một mét, tám cái xúc tua của nó cũng đều dài hơn một mét.
“Trời ơi…!”
Nhìn thấy con bạch tuộc to như thế này, phản ứng của mọi người nhất thời cũng cảm thấy khiếp sợ, lo lắng vô cùng.
Càng nhìn càng làm mắt của Kiều Nghệ choáng váng, ngốc nghếch nhìn con bạch tuộc đen khổng lồ.
Mặc dù cách một lớp khẩu trang, nhưng cô có thể ngửi thầy mùi tanh nồng nặc dính trên người con bạch tuộc lớn này.
Đôi mắt đen như mực của con bạch tuộc nhìn thẳng về phía bọn họ, kêu lên một tiếng, cả người phun nước mực về phía bọn họ.
Tâm trí Phù Nhã Vấn cũng nhanh chóng thay đổi, dùng tinh thần lực ngăn lại nước mực.
Nhìn nước mực rơi xuống mặt đất, trên xe, phát ra tiếng kêu tí tách, ăn mòn từng chút một.
“Mọi người cẩn thận! Nước mực của con bạch tuộc này có chất ăn mòn.”
Phù Nhã Vấn vừa nói xong, xúc tu của con bạch tuộc cũng lao về phía cẳng chân cô ta.
Chỉ nghe có tiếng kêu răng rắc, tinh thần bị xé rách, sắc mặt của Phù Nhã Vấn cũng tái mét, cả người lung lay sắp ngã.
“Nhã Vấn!”
Triệu Tư Trạch nhìn xúc tu lại muốn lao về phía Phù Nhã Vấn, vành mắt như muốn nứt ra, lập tức dùng dị năng giả hệ thổ tấn công xúc tu.
“Mọi người cùng nhau lên!”
Lý Văn Bân gào lên một tiếng, dị năng hệ kim hóa thành vô số những cây kim sắc nhọn như lưỡi dao bắn về phía con bạch tuộc, đồng thời anh ta cũng yêu cầu Đặng Hoài Hoa lui về phía sau vì dị năng không có tính công kích, từ lúc con bạch tuộc khổng lồ xuất hiện cũng chưa thấy sắc mặt của Thẩm Chi Hủ có gì thay đổi, tim đập hỗn loạn cũng đã hồi phục một chút.