Chương 225
Đặng Hoài Hoa và Trần Khải Lương còn chưa kịp tỉnh táo trước cảnh tượng này thì Kiều Nghệ đã thu hồi dị năng.
Ánh mắt của Đặng Hoài Hoa và Trần Khải Lương không nhịn được nhìn chằm chằm vào người chú hổ trắng nhỏ, hai mắt trợn tròn kinh ngạc.
Vậy nghĩa là…
Thì ra hổ trắng nhỏ cũng là một động vật biến dị hay sao?
Đó là dị năng gì vậy?
Thẩm Chi Hủ thoáng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người kia nhưng cũng không quá quan tâm mà thu cung về, anh nhắm vào con mắt đen thứ hai của con bạch tuộc khổng lồ, mũi tên còn chứa đựng lực không gian.
"Écc…"
Hai mắt của bạch tuộc khổng lồ đều bị Thẩm Chi Hủ bắn trúng nên không còn nhìn thấy đường nữa, chỉ số phẫn nộ của nó lại tăng lên, Trình Dao nhanh chóng tận dụng thời gian này dùng dây leo quấn lấy thân của con bạch tuộc khổng lồ.
"Đại Bạch, nhanh lên!"
Con hổ trắng lớn hiểu ý nàng nhanh chóng lao lên rồi bật nhảy mạnh, một tấm khiên băng xuất hiện từ trên không trung, hổ trắng lớn giẫm lên khiên băng, mượn lực để nhảy một cú khác rồi vững vàng đáp xuống đầu con bạch tuộc khổng lồ. Móng vuốt sắc nhọn nhanh chóng nắm lấy đầu nó, dị năng hệ băng tràn ra từ trong cơ thể, chỉ mất vài giây mà cơ thể của con bạch tuộc khổng lồ đã bị đóng băng.
Dù là thế nhưng con hổ trắng lớn không hề thấy tự mãn mà nhanh chóng nhảy xuống từ đầu bạch tuộc khổng lồ, ngay lúc nó nhảy xuống, Trình Dao phóng dây leo ra quấn lấy con bạch tuộc khổng lồ “đông lạnh” kia rồi ném đi khiến nó vỡ thành từng mảnh.
"Kết, kết thúc rồi sao?" Cao Hoằng Khải ngơ ngác hỏi.
Triệu Tư Trạch ngập ngừng bước lên phía trước rồi đá tảng băng vụn lớn nhất trong số đó.
“Có lẽ là chết rồi.”
Cao Hoằng Khải và Lý Văn Bân nhanh chóng mất hết sức lực, ngồi sụp xuống đất.
"Con bạch tuộc này đã phát triển như thế nào vậy? Sao mà nó lớn quá thế?” Cao Hoằng Khải lau mồ hôi trên trán rồi hỏi.
"Chắc cũng vì biến dị cả." Phù Nhã Vấn đá tảng băng vụn theo, sắc mặt vẫn hơi chút tái nhợt.
Kiều Nghệ vội vàng chạy đến chỗ hổ mẹ trước tiên, gào khóc hu hu.
"Grừ grừ…” Mẹ ơi! Vừa nãy mẹ ngầu bá cháy con bọ chét luôn á!
"Grừ…” Mẹ chính là MVP của trận chiến này! Đẹp trai bùng nổ! Bé con sẽ vote cho mẹ một phiếu!
Trận chiến này đã tiêu hao gần hai phần ba sức mạnh của hổ mẹ, nó run bộ râu rồi cúi đầu cọ cọ con non đang vui sướng của nó.
Trình Dao vốn định đi tới nói gì đó với Đại Bạch nhưng khi nhìn thấy sự tương tác ấm áp giữa hai mẹ con, nàng không tiện đi qua đó quấy rầy bèn trước hết đi lục lọi thi thể của con bạch tuộc khổng lồ.
"Đội trưởng Trình, cô đang tìm cái gì vậy?"
"Tinh hạch của bạch tuộc khổng lồ."
Ngay khi lời nói của Trình Dao vừa dứt, nàng đã tìm được viên hạch của con bạch tuộc khổng lồ kia, không biết có phải vì hình thể của nó quá lớn hay không mà tinh hạch của nó cũng to ngang một quả trứng chim.
“Tinh thạch không thuộc tính cấp 4." Trình Dao lấy viên tinh thạch to bằng quả trứng chim ra rồi quơ quơ ở trước mặt đám người Lý Văn Bân.
"Mẹ nó, tinh hạch gì mà to bằng quả trứng chim vậy? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó!” Cao Hoằng Khải buột miệng thốt ra.
"Grừ…" Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ánh mắt Kiều Nghệ dừng lại ở trên tay Trình Dao.
Trình Dao đưa tinh hạch cho Phù Nhã Vấn đang tỏ ra tò mò không thôi để cô ta có thể nhìn thấy kỹ hơn.
Sau khi Phù Nhã Vấn xem xong thì chuyển qua cho người bên cạnh xem.
"Vậy bây giờ ai sẽ cầm tinh hạch đây? Sau khi đổi tinh hạch thành những thứ chúng ta cần rồi thì chia đều nhé?” Trình Dao nói.
Mọi người đều đã bỏ công bỏ sức vậy nên tinh hạch hẳn là nên được chia đều.
Mọi người nhìn trái ngó phải, ánh mắt ai nấy đều rơi xuống người con hổ trắng to lớn.
Người đã đóng góp lớn nhất trong trận chiến này là chính là hổ trắng lớn vậy nên đưa tinh hạch cho Thẩm Chi Hủ cũng là chuyện hợp lý.