Chương 246
Trình Dao vẫn không nói gì còn Triệu Tư Trạch thì sờ cằm: “Đội hình của nhóm này rất giỏi, một mình đoàn xe của bọn họ vẫn có thể đi lấy lương thực được, vậy thì tại sao bọn họ còn muốn hợp tác với chúng ta chứ?”
“Là bởi vì muốn lấy chúng ta ra làm bia đỡ đạn chứ sao.” Phù Nhã Vấn trả lời.
“Vậy thì phải xem thử bọn họ có cái phúc đó không đã.” Trình Dao mím môi, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn: “Nhã Vấn, cô nói lại những chuyện này cho nhóm Lý Văn Bân đi, để bọn họ tăng cường cảnh giác.”
“Tôi biết rồi.” Phù Nhã Vấn cầm bộ đàm lên, lặp lại những gì vừa nói.
Cao Hoằng Khải nghe xong thì hít sâu một hơi: “Dị năng sức mạnh tinh thần này của Phù Nhã Vấn có lợi thật đấy!”
Thẩm Chi Hủ quay đầu liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì.
Lý Văn Bân nghiêm túc trả lời trên bộ đàm, cuối cùng yêu cầu Thạch Kính Tùng và Trần Khải Lương theo sát và bảo vệ cho Đặng Hoài Hoa.
Đặng Hoài Hoa là người yếu nhất trong nhóm bọn họ, đồng thời anh ta cũng là người phát nhiệm vụ, vì vậy việc bảo vệ sự an toàn của anh ta là cực kỳ quan trọng.
Đặng Hoài Hoa nghe được sự sắp xếp của Lý Văn Bân, anh ta không khỏi cảm thấy cảm động thêm vài phần, đồng thời cũng yên lặng nắm chặt thanh trường đao trong tay, thầm nghĩ nếu có nguy hiểm chắc chắn anh ta sẽ không để mình thành gánh nặng của Thạch Kính Tùng và Trần Khải Lương.
Sau khi lái xe được khoảng một giờ, số zombie bọn họ gặp phải càng ngày càng ít, các tòa nhà chung quanh cũng không còn là nhà cao tầng nữa.
Nhóm người Lý Văn Bân nhìn thấy thế thì càng cảnh giác hơn.
Chạy thêm hai mươi phút nữa, bọn họ nhìn thấy ở phía xa có một nhà máy chế biến lương thực khổng lồ.
Đến lúc này, đoàn xe của Địch Thao đi chậm lại rồi từ từ dừng lại.
Nhìn thấy Địch Thao xuống xe trước, Lý Văn Bân và phó lái Trần Khải Lương liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng bộ đàm hỏi ý kiến của Trình Dao.
Trình Dao còn chưa kịp trả lời thì Địch Thao đã dẫn đầu đoàn người đi đến bên cạnh xe của Trình Dao, lại còn vô cùng lịch thiệp gõ cửa sổ xe Trình Dao.
Người đi theo sau Địch Thao là Tôn Vĩnh Trình, anh ta là người có đầu óc đơn giản nên không phát hiện ra ý định rõ ràng của Địch Thao, lẩm bẩm một mình: “Từ khi nào thì đại ca lại lịch thiệp như vậy chứ, chẳng lẽ mặt trời mọc lên từ hướng tây rồi sao?”
Phí Minh đi theo sau anh ta nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
“Có chuyện gì sao?” Trình Dao quay cửa kính xe xuống, sắc mặt không đổi nhìn Địch Thao.
“Chúng ta đã đến nơi rồi.” Vừa nói chuyện ánh mắt của Địch Thao vừa dính chặt lên khuôn mặt xinh đẹp của Trình Dao, trong lòng mơ hồ dâng lên một ngọn lửa tên là dục vọng.
Trình Dao chợt thấy buồn nôn như nuốt phải một con ruồi, lạnh lùng mở miệng: “Cất ánh mắt của anh lại cho tôi, nếu anh không cần nó nữa tôi có thể giúp anh móc ra!”
Hít. . .
Phí Minh và Tôn Vĩnh Trình đồng thời hít một hơi thật sâu, bọn họ lo lắng nhìn sang Địch Thao, sợ anh ta tức giận sẽ giết chết Trình Dao.
Nhưng bất ngờ là chẳng những Địch Thao không tức giận mà còn vừa cười vừa vỗ tay.
Đủ “cay” ha!
Anh ta chỉ thích loại người kiêu căng khó thuần như thế này, bởi vì sau khi chinh phục được sẽ càng thấy sướng hơn!
Cũng may là Trình Dao còn chưa biết suy nghĩ trong lòng của Địch Thao, nếu không chắc chắn nàng sẽ dùng dây leo siết cổ tên đàn ông kinh tởm này rồi.
Sau khi nàng xuống xe, ba người Phù Nhã Vấn cũng xuống xe theo.
Ánh mắt Địch Thao lướt qua cơ thể của Phù Nhã Vấn và Dương Bội Doanh một lượt, cuối cùng anh ta vẫn cảm thấy Trình Dao phù hợp với khẩu vị của bản thân hơn.
Lý Văn Bân nhìn thấy Trình Dao xuống xe, tất nhiên anh ta cũng mang nhóm người Trần Khải Lương xuống xe theo, sau đó bước nhanh đến hội hợp với nhóm người Trình Dao.
“Sao lại dừng lại rồi? Không phải nói muốn tới kho lương thực hay sao?” Lý Văn Bân hỏi.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ