Chương 247
Địch Thao không trả lời nhưng Phí Minh mở miệng cười nhạo: “Anh không nhìn thấy à? Chỗ này chính là kho lương thực.”
Lý Văn Bân không thèm để ý đến thái độ của Phí Minh, ngẩng đầu nhìn nhà máy chế biến lương thực cách đó không xa, hỏi tiếp: “Các người biết bao nhiêu về nhà máy chế biến này?”
Phí Minh không ngờ tính tình của Lý Văn Bân lại tốt như vậy, anh ta liếc nhìn Địch Thao một cái, sau khi nhận được sự cho phép của Địch Thao, lúc này anh ta mới lấy bản đồ được vẽ đại khái ra đưa cho nhóm người Trình Dao.
“Đây là bản đồ sơ lược mà chúng tôi đã vẽ, tòa nhà bên trái là khu vực chế biến, còn bên phải là mục đích khi đến nơi này của chúng ta: Kho lương thực.”
Phí Minh nhớ tới chuyện nghe nói ở trong kho vẫn còn mấy tấn lương thực vẫn chưa bị chuyển đi, trong lòng nóng bừng, ánh mắt nhìn nhóm người Lý Văn Bân cũng lộ ra vẻ quái lạ.
Sau khi xem bản đồ xong, Lý Văn Bân và Trình Dao trao đổi ánh mắt, lại hỏi tiếp: “Trước đây nhà máy chế biến này có tổng cộng bao nhiêu công nhân vậy?”
Lý Văn Bân phát hiện ra nhà máy chế biến này vắng tanh, hoàn toàn không thấy một con zombie nào, toàn bộ nơi đây yên tĩnh một cách quái dị.
“Ít nhất cũng hàng trăm người.” Phí Minh trả lời, sau đó lại cười nhạo: “Sao vậy? Anh sợ rồi sao?”
Lý Văn Bân không biết tại sao Phí Minh lại hết lần này đến lần khác khiêu khích mình, anh ta cau mày, chậm rãi trả lời: “Tôi chỉ muốn biết một cách toàn diện hơn thôi.”
“Đi thôi.” Phí Minh nhún vai.
Lúc này Tôn Vĩnh Trình cũng lên tiếng: “Dao Dao có sợ không? Cưng đừng sợ, anh sẽ bảo vệ cưng.”
Trình Dao không thèm để ý Tôn Vĩnh Trình, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho anh ta.
Nhưng Địch Thao lại đang âm thầm lặp lại hai chữ “Dao Dao” ở trong lòng, yên lặng cong khóe môi, ánh mắt rơi vào chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe của Lý Văn Bân, cố gắng dò hỏi: “Lát nữa chỉ có các mấy người các người vào nhà máy chế biến thôi à? Hai người anh em ngồi ở phía sau không đi cùng sao?”
Lý Văn Bân vốn muốn nói đương nhiên là bọn họ sẽ đi cùng nhau, nhưng nghĩ đến thái độ luôn muốn được tự do ở bên ngoài của Thẩm Chi Hủ thì anh ta không khỏi cảm thấy do dự.
“Sao vậy? Đội Trưởng Lý?”
Địch Thao vừa dứt lời thì Cao Hoằng Khải và Thẩm Chi Hủ cũng vừa xuống xe, Cao Hoằng Khải đi thẳng đến chỗ bọn họ còn Thẩm Chi Hủ thì đi vòng ra sau thùng xe.
Rõ ràng Địch Thao vẫn luôn chú ý vào thùng xe cực kỳ rộng rãi kia, anh ta xoay xoay nhẫn ngọc, rất muốn biết bên trong đó đang giấu thứ gì.
Thẩm Chi Hủ cũng không làm sự tò mò của Địch Thao kéo dài lâu, chưa tới một phút sau anh đã dẫn một lớn một nhỏ hổ trắng chậm rãi đi tới.
Shhhh. . .
Đoàn xe của Địch Thao liên tục hít sâu mấy hơi, xôn xao bàn tán.
“Clm, là hổ đó!”
“Vậy mà lại là hổ!”
“Còn có tận hai con!”
“Trời ạ! Chắc hẳn là động vật biến dị!”
Ánh mắt Địch Thao từ bình thường dần dần chuyển sang nghiêm túc.
Là động vật biến dị thật sao?
Xem ra anh ta phải cẩn thận đánh giá hiệu quả chiến đấu của nhóm người này mới được.
“Người anh em này lợi hại nha, vậy mà lại nuôi hai con hổ trắng.”
Sau khi Thẩm Chi Hủ đi đến gần, Địch Thao cười cười, dường như muốn tiến đến lôi kéo làm quen với anh. Thế nhưng Thẩm Chi Hủ lại còn chẳng buồn nhìn anh ta một cái, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Phí Minh cau mày, không vừa ý với thái độ của Thẩm Chi Hủ, anh ta định nói gì đó nhưng lại bị Địch Thao đưa tay lên ngăn lại, sau đó Địch Thao tiếp tục nói: “Người anh em, xưng hô như thế nào nhỉ?”
Cuối cùng Thẩm Chi Hủ cũng chịu nhìn Địch Thao một cái nhưng không có ý muốn trả lời, ánh mắt chuyển sang nhìn Lý Văn Bân: “Bao giờ thì đi vào?”
Cái thái độ tuyệt tình này…
Lý Văn Bân không khỏi vui mừng vì lúc trước họ gặp được Thẩm Chi Hủ, thái độ mà anh đối xử với họ không lạnh lùng như đối với Địch Thao.