Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 252

Chương 252
“Grào grào.” Mẹ thật là tốt.

“Grừ.”

Hổ mẹ cũng nhẹ giọng đáp lại.

Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng động, cụp mắt nhìn lại.

“Sao vậy?”

“Grào grào.” Tôi không sao.

Dứt lời, Kiều Nghệ ngước mắt quan sát hoàn cảnh quanh đây. Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô luôn cảm thấy có người cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình làm cô mơ hồ cảm thấy sợ hãi sởn gai ốc.

“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu êi, anh có cảm thấy bị người khác nhìn trộm không?

Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt hổ trắng nhỏ dạo qua xung quanh một vòng, nán lại thêm vài giây ở một nơi nào đó, khóe môi cong lên như có như không.

"Không sao đâu."

“Grào grào…” Cái gì mà không sao đâu? Có phải anh biết điều gì rồi không Người đẹp ốm yếu?

Kiều Nghệ không nhịn được, đến gần Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ cứ tưởng là hổ trắng nhỏ muốn ôm ấp nên dang rộng hai tay, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười.

“Ngao Ngao muốn ôm một cái sao?”

Kiều Nghệ: “…”

Ôm cái đầu anh á, cô không hề muốn nha.

Kiều Nghệ quay ngoắt đầu qua chỗ khác, không nhìn anh nữa.

Thẩm Chi Hủ thu tay lại, xoa xoa cằm.

“Em không muốn thật à?”

Kiều Nghệ làm bộ như không nghe thấy, chậm rãi lui về bên cạnh hổ mẹ.

Thẩm Chi Hủ tiếc nuối nhíu mày.

Bởi vì bị anh ngắt lời nên Kiều Nghệ quên khuấy mất mình muốn hỏi chuyện gì, một người hai hổ cũng đi tới bên cạnh đám người Lý Văn Bân.

“Anh Thẩm.” Cao Hoằng Khải gật đầu với Thẩm Chi Hủ, sau đó kể lại cho anh nghe những gì mình biết.

Nghe xong, Thẩm Chi Hủ khẽ “ừ” một tiếng, vô cùng bình tĩnh.

Mấy người Lý Văn Bân bị anh ảnh hưởng cũng ưỡn thẳng ngực không hoảng hốt.

Lúc Cao Hoằng Khải nói chuyện cũng không kiêng dè Địch Thao, cho nên anh ta đã biết người đàn ông mặt trắng yếu đuối này họ Thẩm, còn được tôn trọng gọi là anh Thẩm, hẳn là có địa vị rất cao trong đội ngũ này của bọn họ.

Địch Thao vuốt ve chiếc nhẫn ngọc, trong lòng suy đoán.

Không quá mấy phút sau, dị năng giả tốc độ tên Tiểu Minh kia đã trở lại. Cậu ta lau lau mồ hôi trên trán, thấp giọng báo cáo thông tin đã điều tra được: “Đại ca, xung quanh kho hàng lớn không có zombie, nhưng cửa sổ đều đóng kín, không nhìn thấy tình huống bên trong kho hàng. Đúng rồi, tôi còn thử gõ cửa mà bên trong không có chút tiếng động nào, có lẽ trong đó cũng không có zombie đâu. Bây giờ chúng ta có nên thẳng tay phá cửa không?”

Tiểu Minh xin ý kiến của Địch Thao.

“Phá đi, để A Kim đi cùng cậu.”

“Vâng!”

Tiểu Minh rời đi với tốc độ nhanh đến mức họ không nhìn thấy bóng dáng, vị trí ban đầu chỉ còn lại tàn ảnh của cậu.

Tốc độ này khiến Kiều Nghệ phải lé mắt, nghĩ thầm đây chính là dị năng giả tốc độ nhỉ?

Nghĩ đến trước đây hổ mẹ đã một mình đối phó với con zombie tốc độ cấp 4, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi dán sát vào hổ mẹ.

“Grừ grừ…” Mẹ, sau này con sẽ không để mẹ phải đối đầu với nguy hiểm một mình nữa đâu!

Có vẻ như hổ mẹ cũng cảm nhận được, quay đầu liếm láp đầu nhóc con.

Cảnh tượng màn ấm áp như thế rơi vào trong mắt Tôn Vĩnh Trình hơi chói mắt. Anh ta che vết thương đã ngừng chảy máu, hơi đáng thương xích lại gần Trình Dao.

“Dao Dao, vết thương của anh đau quá.” Anh ta không nhịn được, làm nũng.

Khóe mắt Trình Dao giật giật, không thèm bố thí cho Tôn Vình Trình một cái liếc mắt.

"Dzừa lắm!"

Ai bảo anh ta trêu chọc Đại Bạch làm chi? Nếu Đại Bạch bị thương, nàng sẽ cho người đàn ông lẻo mồm lẻo mép này chết không được tử tế!

Trình Dao sờ lên dây leo trên cánh tay, trong mắt chợt hiện lên sát ý.

Tôn Vĩnh Trình thua thiệt ở chỗ Trình Dao thì cực kỳ khó chịu, đồng thời cũng trút hận lên hổ trắng lớn. Anh ta thầm nghĩ nếu không phải vì con hổ trắng lớn này, chắc chắn mình sẽ không xấu mặt ở trước mặt Trình Dao như vậy.

Địch Thao tận mắt quan sát một màn như vậy thì nhíu chặt mày, không muốn Tôn Vĩnh Trình bám dính lấy Trình Dao, cho nên nói: “Chắc là A Kim và Tiểu Minh sắp phá cửa thành công rồi, chúng ta qua đó xem tình hình một chút đi.”

“Được.”

 


Bình Luận (0)
Comment