Chương 253
Đoàn người đông đúc đi về phía cửa nhà kho, bọn họ vừa đến thì A Kim và Tiêu Minh cũng vừa khéo phá cửa nhà kho xong. Chỉ nghe một tiếng “Rầm” thật lớn, tình hình bên trong nhà kho làm mắt mọi người sáng ngời.
Kho hàng rất lớn, bên trong dựng mấy chục thùng sắt kim loại thẳng đứng gọn gàng, cái thùng sắt nào cũng phải cao đến mất mét. Mọi người thấy vậy không khỏi bước vào, muốn xem bên trong có đồ ăn hay không.
Nghĩ như vậy, thực sự có người đã làm như thế thật.
Đó là dị năng giả tốc độ của đoàn xe Địch Thao, cậu ta vận dụng khả năng khéo léo của mình, chỉ chốc lát đã leo lên trên nóc thùng sắt, sờ Đông sờ Tây rồi thực sự mở thùng sắt ra. Gạo trắng đầy ắp ở bên trong tràn ra, cậu ta cúi đầu vốc một nắm gạo lên, vui mừng khôn xiết.
“Đại ca! Là gạo! Rất nhiều gạo luôn! Chúng ta trúng mánh rồi!”
Cậu năng giả tốc độ này vừa nói xong, các dị năng giả trong đoàn xe Địch Thao đều phấn khích, sau đó nhìn đám người Lý Văn Bân với ánh mắt bất thiện.
Nếu đã tới kho lương thực mà không gặp nguy hiểm gì, cớ gì bọn họ phải phân chia lương thực cho đám người xa lạ không có năng lực này?
Đám người Lý Văn Bân cảm nhận được sự thay đổi của bọn họ, bèn đồng loạt nắm chặt đao dài trong tay, trong lòng không ngừng cảnh giác.
Nhưng đúng lúc này, dị năng giả tốc độ bò lên thùng sắt bỗng nhiên ngã đập đầu xuống đất, tiếng rơi xuống rợn người vang lên khiến người ta không khỏi chú ý đến.
“Tiểu Minh! Cậu làm sao vậy?”
A Kim, người có quan hệ tốt nhất với Tiểu Minh, xông lên, nâng Tiểu Minh dậy thì phát hiện cậu ta đã không còn thở nữa, thần hồn đều tê dại.
“Đại ca, Tiểu Minh chết rồi!” A Kim phẫn nộ đến đỏ bừng mắt: “Là ai? Là ai đã giết Tiểu Minh?"
Ánh mắt của hầu hết mọi người trong đoàn xe Địch Thao đều đều đổ dồn vào bọn Lý Văn Bân, đáy mắt tràn ngập lửa giận và sự thù địch.
“Sao mấy người lại nhìn chúng tôi như vậy? Chẳng lẽ mấy người nghĩ là chúng tôi giết cậu ta sao? Trước mắt bao nhiêu người thế này?” Tinh thần lực vô hình quấn quanh tay Phù Nhã Vấn, nếu bọn họ dám ra tay thì cô ta cũng dám lấy mạng của họ!
"Không phải các người thì còn có thể là ai được nữa? Chẳng lẽ chúng tôi lại tự giết lẫn nhau hay sao?” A Kim ôm thi thể Tiểu Minh, gào thét với hốc mắt đỏ bừng.
"Ai biết có phải mấy người chơi lớn để gài bẫy chúng tôi không chứ?” Cao Hoằng Khải khó chịu đáp lại.
"Đủ rồi!" Địch Thao gầm lên, vẻ mặt vốn hiền lành của anh ta dường như trở nên nặng nề và hung dữ vì cái chết của một người trong đoàn xe: “Tiểu Minh trung thành tuyệt đối, sao tôi có thể nhẫn tâm ra tay với cậu ta được? Có Tiểu Minh trên xe mọi người đều vui vẻ, không có ai có quan hệ bất hòa với cậu ta hết, mà các người… Vừa mới tới hôm nay, còn có thù địch với chúng tôi! Không phải các xuống tay thì còn ai vào đây? Quả nhiên là tôi đã nhìn nhầm mấy người mới lựa chọn hợp tác với mấy người. Tiểu Minh, là đại ca có lỗi với cậu! Các anh em xông lên, giết chết đám người này để Tiểu Minh trên trời có linh thiêng sẽ cảm thấy được an ủi!”
“Giết đi!”
Anh ta vừa dứt lời, bầu không khí giương cung bạt kiếm càng ngày càng căng thẳng, cũng không biết là ai ra tay sử dụng dị năng trước, các loại dị năng cùng bay ra.
May mà Phù Nhã Vấn đã có chuẩn bị từ trước, tinh thần lực dựng lên bình phong ngăn cản đòn tấn công của bọn Địch Thao, Triệu Tư Trạch cũng là người đầu tiên phản công lại ngay, đánh cho đám người Địch Thao bị choáng ngợp.
Anh ta lại là dị năng giả hệ thổ cấp 4!
Địch Thao cảm thấy mình đã tính sai, lưỡi dao gió sắc bén cắt qua không khí, mạnh mẽ chém vào tinh thần lực do Phù Nhã Vấn đã chế tạo.
Sắc mặt Phù Nhã Vấn trắng bệch, phải chịu một đòn rất đau.
Trình Dao thấy thế, vung năm sợi dây leo to bằng cánh tay ra công kích đám người Địch Thao, không bao lâu sau đã có vài dị năng giả bị dây leo của Trình Dao hất bay đi.