Chương 261
Ôi, nhóc con đã lớn thật rồi, nó chỉ ngậm trong miệng một lúc mà miệng đã đau nhức rồi.
“Ngao Ngao, em làm sao vậy?”
Kiều Nghệ vẫn còn tức giận vì Người đẹp ốm yếu bỏ đi không nói một lời, quay đầu không thèm nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ biết nguyên nhân khiến hổ trắng nhỏ tức giận, chỉ có thể nhìn Trình Dao đang đứng ở một bên: “Ngao Ngao làm sao vậy?”
Trình Dao vốn không hài lòng với Thẩm Chi Hủ, nhưng nghĩ tới chiêu thức kỳ lạ vừa rồi của anh, nàng vẫn thành thật trả lời: “Ngao Ngao đã giúp chúng tôi tiêu diệt zombie hệ tinh thần cấp 5, có thể hiện tại đã cạn kiệt dị năng rồi.”
Thẩm Chi Hủ hiểu ý, ôm thật chặt hổ trắng nhỏ, lấy ra một viên tinh hạch cấp 4 từ trong không gian: “Ngao Ngao, mau hấp thu.”
Mặc dù Kiều Nghệ tức giận với Người đẹp ốm yếu, nhưng cô không để mình bị khó chịu, cảm giác hao hết dị năng thực sự rất khó chịu, vì vậy cô đặt chân lên lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu và từ từ hấp thụ tinh hạch cấp 4.
“Trước đó xảy ra chuyện gì?” Thẩm Chi Hủ tiếp tục hỏi.
Sau khi Trình Dao giải thích xong mọi việc, Thẩm Chi Hủ cười như không cười liếc nhìn Tôn Vĩnh Trình.
Tôn Vĩnh Trình không khỏi sợ hãi, lùi về sau một bước.
"Anh nói Ngao Ngao của tôi đánh lén anh sao?" Cảm thấy hổ trắng nhỏ đã hấp thụ tinh hạch xong rồi, anh gãi cằm cho cô: "Ngao Ngao của tôi rất tốt, chỉ có thể là do anh đã làm gì đó khiến em ấy tức giận mới đánh lén."
Anh dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói tiếp: "Ngao Ngao, em xem tôi nói có đúng không?"
Đôi tai tròn nhỏ của Kiều Nghệ không biết cố gắng mà giật giật, gật đầu trước sự chứng kiến
của mọi người, sau đó chỉ móng vuốt vào Tôn Vĩnh Trình rồi chỉ vào hổ mẹ.
"Grừ grừ …" Do anh ta tấn công mẹ tôi trước! Tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi!
Thẩm Chi Hủ lập tức hiểu ý của hổ trắng nhỏ.
“Hóa ra trước đó anh đã tấn công Đại Bạch.”
Đáy mắt Tôn Vĩnh Trình hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng khi nghĩ đến việc mình đã làm, ngoại trừ hai con súc sinh này ra thì không còn ai nhìn thấy cả, vì không ai biết, nên anh ta càng cứng rắn, càn rỡ nói: “Các người đang nói nhảm gì vậy? Sao tôi lại đánh lén chứ? Các ngươi nhìn thấy sao? Bằng chứng đâu? Nếu không có bằng chứng thì đừng nói bừa!”
Cao Hoằng Khải nhịn không được nữa, hắng giọng nói: “Rốt cuộc là ai nói bậy?! Lúc trước người trong đội của anh chết, anh cũng không có chứng cứ mà đã đổ tội cho chúng tôi còn gì? Cũng là anh vừa mới xông vào cửa lập tức đòi đánh đòi giết, sao đến lượt Ngao Ngao của chúng tôi thì không được? Anh có biết xấu hổ nữa không hả?!"
"Con người làm sao có thể so sánh với súc sinh được..."
Lời còn chưa nói xong, Tôn Vĩnh Trình đã trợn mắt, hai tay che cổ họng, một dòng máu lớn phun ra, không dám tin mà nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
"Anh làm gì vậy hả?!" Địch Thao cũng kinh hãi, nhanh chóng đỡ Tôn Vĩnh Trình, nhưng không lâu sau khi Tôn Vĩnh Trình bị cắt cổ, anh ta đã tắt thở.
“Tôi đã nói rồi, nói chuyện cẩn thận một chút.” Thẩm Chi Hủ xoa đầu hổ trắng nhỏ, trong mắt thoáng hiện lên sát ý đáng sợ.
Đám người Trình Dao cũng bị sốc trước cảnh “một lời không hợp là giết người” của Thẩm Chi Hủ. Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải bình tĩnh hơn một chút, dù sao bọn họ cũng đã từng nhìn thấy những hành động đáng sợ hơn của Thẩm Chi Hủ.
"Anh..." Địch Thao muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại, bây giờ bọn họ ít người, cứng rắn với bọn họ cũng chẳng có ích lợi gì, huống chi dị năng của Thẩm Chi Hủ rất kỳ lạ, khó đoán, có thể vô hình mà giết người.
Anh ta nghiến răng, nuốt nỗi nhục này vào bụng: “Bây giờ cũng đã xử lý xong zombie, chúng ta cứ chia theo tỷ lệ 4-6 như đã nói trước đó.”
"Được, nhưng là 4 cho các anh và 6 cho chúng tôi."
“Anh Thẩm, đừng quá đáng quá!” Địch Thao tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ, ngay cả những dị năng giả còn lại cũng tức giận nhìn chằm chằm vào anh.
(Kiều Nghệ: Chồng chở chồng che!
Đại Bạch: Ừm, rể ngoan.)