Chương 262
“Quá đáng sao?” Đôi mắt nửa cười của Thẩm Chi Hủ nhìn từ Địch Thao sang những người khác.
Nháy mắt, Địch Thao cảm thấy miếng vết thương trên má mình đau đớn không chịu nổi, anh ta có cảm giác mãnh liệt như Tử thần đang ở gần kề.
"Được, vậy cứ làm theo lời anh nói!" Địch Thao nghiến răng đến sắp gãy, hắn không thể tin được từ sau tận thế mình vẫn luôn xuôi gió xuôi nước mà lại gặp phải khó khăn như vậy!
Anh ta cụp mắt xuống, ôm chặt thi thể của Tôn Vĩnh Trình, giấu đi vẻ tàn nhẫn trong đáy mắt.
"Anh Thẩm, tôi đếm được tổng cộng có 40 thùng sắt, trong mỗi thùng đều chứa đầy lương thực." Cao Hoằng Khải chạy quanh nhà kho một vòng rồi báo với Thẩm Chi Hủ những thứ mà anh ta kiểm kê được, tiện thể tính toán trong đầu nếu chia bốn sáu, họ có thể nhận được hai mươi bốn thùng sắt đó!
Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến đôi mắt của Cao Hoằng Khải phấn khích mà sáng lên.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, nhẹ nhàng gãi cằm hổ trắng nhỏ.
Chỉ là lúc này hổ trắng nhỏ không hợp tác với anh lắm, né trái né phải còn dùng móng vuốt đẩy tay anh ra, tỏ vẻ mặt giận dỗi “Đừng chạm vào tôi”.
Vẫn còn tức giận à?
Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ đành phải nhờ Trình Dao đi thu thùng sắt trước, anh phải dỗ dành hổ trắng nhỏ xong đã rồi mới làm tới việc khác.
Trình Dao gật đầu đồng ý, nhìn hổ trắng nhỏ và Thẩm Chi Hủ một vòng, cuối cùng liếc nhìn đám người Địch Thao. Nàng cảm thấy những người này không phải là hạng người tốt. Thả hổ về rừng cũng không phải là một quyết định sáng suốt, cho nên nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự muốn thả bọn họ sao?”
Tất nhiên là không có khả năng!
Thẩm Chi Hủ nhếch môi cười, nhưng anh không muốn làm bẩn tay mình, nhìn Trình Dao hình như muốn làm gì, anh nhẹ giọng nói: “Cô muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Nghĩ nghĩ rồi anh lại tốt bụng bổ sung: "Làm sạch sẽ một chút."
Trình Dao hiểu ý của Thẩm Chi Hủ, nhẹ nhàng rời đi. Nàng thì thầm một lúc với Phù Nhã Vấn, người đã hồi phục được năm sáu phần, cô ta hiểu ý ngay lập tức. Khi Địch Thao và những người khác nghĩ rằng bọn họ có thể tránh được một kiếp thì trái tim đột nhiên đau đớn dữ dội, che lại trái tim rồi ngã xuống đất, không lâu sau thì tắt thở.
Chỉ có Địch Thao là dị năng giả hệ phong cấp 4, Phù Nhã Vấn không thể giết anh ta bằng một đòn nên giao việc đó cho Trình Dao xử lý.
“Các người nói không giữ lời!” Địch Thao siết chặt dây leo mà Trình Dao đâm vào bụng anh ta, trừng mắt nhìn nàng, khoé mắt như muốn nứt ra.
Trình Dao cười nhạo, dùng dây leo trói Địch Thao kín mít: "Anh nói gì vậy? Đâu có ai nói là sẽ buông tha cho các người đâu.”
Ngay cả Thẩm Chi Hủ cũng chỉ nói chia 4-6 mà thôi.
Địch Thao dường như cũng nhận ra điều này, anh ta phun ra một ngụm máu hung tợn nói: "Thật tàn nhẫn, các người sẽ không chết tử tế được!"
"Tôi không biết tôi có thể chết tử tế hay không, nhưng anh nhất định sẽ chết rất khó coi đó!"
Nàng vừa dứt lời, những sợi dây leo sắc nhọn đột nhiên xuyên qua giữa mi tâm của Địch Thao, lấy tinh hạch màu xanh trong đầu anh ta ra.
"Anh biết không? Từ lần đầu gặp, tôi đã muốn làm điều này rồi."
Tên khốn này còn muốn thuần phục mình, thật kinh tởm!
Đáng tiếc, trong khoảnh khắc tinh hạch của Địch Thao bị móc ra, anh ta đã hoàn toàn mất mạng, không thể nghe thấy lời của Trình Dao.
…
"Vẫn còn giận à?"
Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ ra sau nhà kho, theo sau là hổ trắng lớn lười biếng.
Hít thở không khí trong lành bên ngoài khiến tâm trạng chán nản của Kiều Nghệ đã cải thiện rất nhiều, nhưng cô vẫn không muốn nói chuyện với Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ ngồi xuống bậc thang gần đó, lấy trong không gian ra một viên tinh hạch hệ không gian max cấp 5, đặt vào lòng bàn tay đưa tới trước mặt hổ trắng nhỏ.
"Ngao Ngao nhìn xem, đây là cái gì?"
Kiều Nghệ vốn không muốn nhìn, nhưng cô tò mò liếc nhìn một chút lại thấy đó là một viên tinh hạch mà trước đây cô chưa từng thấy, cô vô thức nhìn nó chăm chú.