Chương 292
Kiều Nghệ vỡ lẽ, cô mới nói sao hôm nay ăn sáng xong, Người đẹp ốm yếu lại động trời đi tìm mấy người Lý Văn Bân, hóa ra là đi đổi tinh hạch! Chẳng qua là...
Cô có chút do dự, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hổ mẹ và Thẩm Chi Hủ.
Không cần đoán, Thẩm Chi Hủ cũng biết hổ trắng nhỏ đang suy nghĩ điều gì, anh vươn tay ra gãi gãi cằm cô: “Ngao Ngao đừng phân vân, bây giờ Đại Bạch đã cấp 5 rồi, hấp thụ tinh hạch cấp 4 có tác dụng, nhưng vẫn không có ích bằng tinh hạch cấp 5, mà tôi... Chỉ có thể hấp thụ cấp 5 trở lên, cho nên viên tinh hạch này chắc chắn thuộc về em rồi.”
Hả...
Kiều Nghệ ngạc nhiên đến nỗi râu run run.
“Grừ grừ...” Cho nên tôi là người yếu nhất hội à?
Không phải chứ không phải chứ, hiện tại cô lăn lộn thê thảm như vậy ư?
Kiều Nghệ triệt để phát sầu.
“Sao Ngao Ngao lại mất hứng rồi?”
Cô lắc lắc đầu, tâm trạng của cô đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, vào lúc này đã phấn khởi trở lại.
Yếu một chút thì yếu một chút thôi, cô vẫn có không gian để thăng cấp mà!
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu đưa tinh hạch cho tôi đi!
Thẩm Chi Hủ xem hiểu ánh mắt của hổ trắng nhỏ, bèn đưa tinh hạch cho cô.
Hổ mẹ ở bên cạnh đứng quan sát, thấy hổ con tập trung hấp thụ tinh hạch của bạch tuộc, tầm nhìn của nó không khỏi nhìn về phía cây đại thụ biến dị yên lặng ở gần đó.
“Mi muốn đi thì đi đi, Ngao Ngao bên này có ta ở đây rồi.” Thẩm Chi Hủ nhìn thấy suy nghĩ của hổ trắng lớn, chủ động mở miệng.
“Rống!”
Hổ mẹ thấp giọng đáp lại, cuối cùng nhìn nhóc con đang nhắm mắt lại rồi nhanh chóng xông ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã chạy đến trước mặt đại thụ biến dị. Cây đại thụ biến dị lại lần nữa xao động, sau đó dùng nhánh cây tấn công con thú dữ không có mắt này.
Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng lớn thành thạo né tránh đòn công kích của đại thụ biến dị, thỉnh thoảng còn dùng dị năng hệ băng hóa thành nhũ băng khiêu khích nó, mặt mày anh dần dần nở nụ cười.
Năng lượng chứa đựng trong tinh hạch của bạch tuộc khổng lồ cấp 4 dồi dào hơn cả zombie cấp 4, Kiều Nghệ hấp thụ nửa tiếng mới hoàn toàn hấp thụ xong nó. Đợi tinh hạch hóa thành tro tàn rồi, cô đột nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt lấp lánh trong veo, cảm giác như toàn thân đều tràn đầy năng lượng.
“Ngao Ngao cảm thấy thế nào rồi?”
“Grừ grừ...” Tôi cảm thấy thật sự rất tuyệt vời!
Nếu như có thể, cô thật sự vẫn muốn hấp thụ thêm một viên tinh hạch của bạch tuộc khổng lồ nữa!
“Rống rống...”
Nghe thấy tiếng hổ gầm vững vàng, sự chú ý của Kiều Nghệ dời đi. Cô nhìn theo tiếng gầm, chỉ thấy hổ mẹ của cô đang điên cuồng khiêu khích đại thụ biến dị, tốc độ tấn công của nhánh cây kia cũng sắp biến thành dư ảnh rồi.
Shh...
Chuyện gì xảy ra thế?
Sao mẹ cô lại đối mặt với đại thụ biến dị rồi?
“Ngao Ngao đừng lo, Đại Bạch đang dùng cây biến dị để rèn luyện tốc độ và dị năng của bản thân đấy.” Thẩm Chi Hủ nhìn Đại Bạch, mặc dù hổ trắng lớn có sử dụng dị năng hệ băng tấn công đại thụ biến dị, nhưng những đòn công kích kia đều không đau không nhột, vốn dĩ không tổn thương đến gốc rễ của đại thụ biến dị. Chỉ có thể khiến nó trở nên điên tiết hơn, tốc độ đánh cũng nhanh hơn.
Wow...
Mẹ cô cũng thật chịu khó mà!
Đôi mắt tròn xoe long lanh của Kiều Nghệ nhìn tốc độ không hề chậm hơn đại thụ biến dị chút nào của hổ mẹ, kích động đến nỗi đuôi khẽ vung vẩy.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một âm thanh phá hỏng không khí vang lên.
“Đại ca, chuyến này chúng ta ra ngoài thật đúng là thích hợp lắm, cây biến dị đang đọ sức với hổ trắng biến dị! Chúng ta cứ ở đây đợi chúng nó trai cò tranh nhau, cuối cùng chúng ta ngư ông được lợi!
Ai thế? Sao lại đáng ghét như vậy chứ?
Kiều Nghệ nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một tiểu đội đứng ở cách đó mười mét. Người đàn ông dẫn đầu cao khoảng 1m8 trông cao gầy, mặc đồng phục tác chiến và mang giày lính, hình tượng tổng thể khiến người ta chú ý. Chỉ là lời của người đàn ông đầu đinh ở bên cạnh gã ta khiến Kiều Nghệ không có ấn tượng tốt đẹp gì với anh ta.
Bất kỳ người nào ngấp nghé hổ mẹ đều là kẻ địch của cô!